Cái gì?! Sắc mặt Triệu Khoát lại biến, đây là lực lượng gì?Trong loạn thạch, trong sương mù, Tần Mệnh đánh tới trước mặt, vung nắm đấm lên đập xuống đầu.Đầu Triệu Khoát kịch liệt run lên, rời khỏi mặt đất bay lên, nện ngang về phía đại thụ cách đó hơn mười thước, rầm rầm rầm, cây cổ thụ bị bồn hoa vây quanh thiếu chút nữa ngã xuống, số lượng lớn rễ cây từ trong bồn hoa nhảy ra, bụi bặm văng khắp nơi.Đám người Dương Nghị, Mộ Trình đi theo, vừa lúc nhìn thấy một màn nóng bỏng này, đều lắp bắp kinh hãi.Những hộ vệ khác vội vàng xông tới, cũng thấy được cảnh Triệu Khoát bị sinh sinh đập bay.Triệu Khoát ý thức mê man, ngồi dưới gốc cây cổ thụ nửa ngày không lấy lại tinh thần lại.Tần Mệnh đứng trước mặt hắn:- Xin lỗi?Triệu Khoát cố sức nâng mi mắt lên, ánh mắt tàn nhẫn, muốn ra tay lần nữa, kết quả bị Tần Mệnh bóp cổ, giơ cao lên:- Xin lỗi?!-Dừng tay!Đám người Dương Nghị xông tới.Thiết Sơn Hà bọn họ ngăn lại trước một bước:- Đã đến lúc xin lỗi rồi.- Các ngươi đang làm gì vậy!!Mấy vị tông môn trưởng lão chạy tới, tức giận quát mắng, trà hội bát tông còn chưa bắt đầu đã náo loạn, thành ra thể thống gì!- Xin lỗi!Tần Mệnh giơ cao Triệu Khoát, năm ngón tay giống như kìm sắt cắm sâu vào cái cổ tráng kiện của hắn.- Ta...!Ta...!Thanh Vân Tông...!Xin lỗi...Triệu Khoát cố sức nói ra mấy chữ.- Lớn tiếng!Thanh âm Tần Mệnh đột nhiên nhắc tới.HȯṪȓuyëŋ.
Cøm.- Ta! Triệu Khoát! Vì nhục nhã Thanh Vân Tông, xin lỗi.Triệu Khoát vừa dứt lời, thì bị Tần Mệnh bóp cổ ném ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, lăn ra hơn mười thước.Một tiếng này hô lên, đệ tử cùng trưởng lão các tông vừa mới chạy tới cơ bản hiểu rõ tình huống, Thổ Linh tông lên tiếng chọc giận đệ tử Thanh Vân Tông.
Chỉ là tràng diện này nhìn thế nào cũng lạ, trong Thanh Vân Tông lại có đệ tử nóng nảy như vậy, dám đánh Thổ Linh tông!- Chuyện gì đã xảy ra?Trưởng lão Hách Liên Trọng đại biểu Thanh Vân Tông ra mặt.- Ta đang bàn luận với Triệu Khoát sư huynh.Tần Mệnh trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, thanh tú tuấn lãng, thoạt nhìn lại vô hại.- Ta không sao!Triệu Khoát cự tuyệt sư huynh đồng môn nâng đỡ, chính mình cố gắng đứng lên.
Thua là thua, không có lý do gì.
Nơi này là trà hội bát tông, tới đều là truyền nhân cấp thiên tài, cố gắng tìm cớ chỉ sẽ bị cười nhạo.- Luận bàn có thể, nhưng chú ý đúng mực.
Tần Mệnh, ngươi xuống tay quá nặng, nhốt ngươi một ngày kiểm điểm.Hách Liên Trọng ra vẻ nghiêm khắc khiển trách, xem như cho Thổ Linh tông nơi đó một lời giải thích.- Tần Mệnh? Chưa từng nghe nói Thanh Vân Tông có nhân vật này.Trong vườn gần đó có rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử vây xem.
Mỗi lần tiệc trà đều sẽ xuất hiện chiến đấu, nhưng ngược đãi đánh đập nóng này như hôm nay vẫn rất hiếm thấy.
Có thể đánh dã thú của Thổ Linh tông không còn cách nào khác, càng ít thấy.Tần Mệnh đi qua đội ngũ Thổ Linh tông:- Nếu ta dám tới nơi này, liền có tư cách tới nơi này, không nên khinh thường người khác!Hắn không cố kỵ, hoàn toàn xuống.Cường thế cũng tốt, khiêu khích cũng được, hắn tới nơi này chính là dương danh, muốn cho mọi người biết Tần Mệnh hắn, tán thành Tần Mệnh hắn.- Tiểu tử, đừng kiêu ngạo, trà hội lần này Thổ Linh tông chúng ta sẽ theo dõi ngươi! Cứ đợi mà xem!Sắc mặt đám người Dương Nghị bọn họ không dễ nhìn, bọn họ đại biểu chính là Thổ Linh tông, trà hội còn chưa bắt đầu đã bị ngược đánh, không chỉ mất mặt mình, cũng mất mặt Thổ Linh tông.- Phụng bồi đến cùng!- Các vị, mời theo ta đến trang viên của các ngươi