Tông chủ Huyết Tà Tông kỳ quái, tiểu hồ ly kia là Cửu Dương Thiên Hồ, linh tính rất cao, cũng có một cỗ tiểu ngạo khí, ngoại trừ Yêu Nhi thì nó cũng không để cho người khác đụng vào, làm sao có thể chạy đến chỗ người xa lạ?Tông chủ Thanh Vân Tông sợ lại xảy ra sai lầm, nhàn nhạt đề nghị:- Tề thành chủ, không sai biệt lắm có thể bắt đầu.- Cũng tốt.Thành chủ thành Vũ Lăng đứng dậy, nhiệt tình khách sáo hai câu, cao giọng tuyên bố:- Trà hội luận võ, bây giờ bắt đầu!Một tiếng quát lớn, làm cho bầu không khí tại toàn trường chợt nóng bỏng lên, hơn một ngàn ánh mắt đồng loạt tập trung diễn võ đài, sắp bắt đầu!!- Tần Mệnh!!Một tiếng hét to, đệ tử Thổ Linh tông Hứa Hán Phong trực tiếp nhảy đến diễn võ đài, cách không chỉ về phía Tần Mệnh.
Hắn đã không đợi được, trận chiến đầu tiên sẽ ngược đãi Tần Mệnh.Tần Mệnh đụng vào tiểu hồ ly, tiểu tử kia rất không tình nguyện rời đi, trở lại đội ngũ Huyết Tà tông.- Hắn tên là Hứa Hán Phong, so với Triệu Khoát ngày ngươi đối kháng còn mạnh hơn rất nhiều.Thiết Sơn Hà nhắc nhở Tần Mệnh.Hà Hướng Thiên da cười thịt không cười nói:- Thổ Linh tông đã dò xét rõ về ngươi, cũng tuyên bố muốn đem ngươi thương tổn tăng gấp bội phụng trả cho Triệu Khoát.
Ngươi tốt nhất là nên có chuẩn bị, cố gắng kiên trì càng nhiều thời gian, đừng để thất bại quá thảm hại.- Nhớ kỹ, ngươi đại biểu cho Thanh Vân Tông!Mộ Trình cũng nhắc nhở Tần Mệnh, đừng bại quá dứt khoát, ít nhất có chút kháng cự.Tần Mệnh không nói gì, giẫm lên bậc thang đi lên diễn võ đài.- Trận chiến đầu tiên lần này, có chút ý tứ.- Trước kia rất ít người trước trận đấu liền trêu chọc Thổ Linh tông, tiểu tử này lại gây phiền toái cho Thanh Vân Tông a, không để cho bọn họ ngược đãi thống khổ, Thổ Linh tông sẽ không nhẹ tha cho Thanh Vân Tông.- Tần Mệnh, nô bộc, bát trọng thiên, Thanh Vân Tông tặng trà hội lần này một trò cười.- Ta ngược lại cảm thấy bên trong có gì đó kỳ lạ.
Ngươi nói, hắn ta có làm cho chúng ta ngạc nhiên không?- Hứa Hán Phong rất mạnh, Thổ Linh tông phái hắn xuất chiến chính là có nắm chắc tuyệt đối, mặc kệ Tần Mệnh đánh ra mưu mệnh gì, đều rất khó thực hiện.Đệ tử các tông có chút hứng thú đánh giá Tần Mệnh, đa số mọi người đều là lần đầu tiên gặp hắn.Bầu không khí trên khán đài cũng rất háo hức, hầu hết trong số họ đã nghe nói về chuyện ba ngày trước.- Luận bàn là chính, chớ làm tổn thương đến tính mạng.Trên sân khấu diễn võ có một vị võ tướng trung niên tọa trấn, nghiêm túc nhắc nhở Hứa Hán Phong và Tần Mệnh.- Thổ Linh Tông, Hứa Hán Phong!Hứa Hán Phong cách rất xa giơ tay nắm tay, mời Tần Mệnh.- Thanh Vân Tông, Tần Mệnh!Tần Mệnh đứng bên cạnh diễn võ đài, không đi xa vào trong.- Chuẩn bị sẵn sàng?Hứa Hán Phong đã không thể chờ đợi được.- Xin mời!Tần Mệnh vận động thân thể đơn giản, hít vào sâu, chậm rãi thở ra, lại nhắm mắt lại trước mắt bao người, tay phải ọp ẹp siết chặt.- Hắn ta đang làm gì vậy?- Cầu nguyện?- Cũng không dám đi về phía trước sao? Đứng sang một bên như vậy.Các đệ tử dưới đài vừa kỳ quái vừa buồn cười, cũng có người thúc giục Hứa Hán Phong nhanh chóng giải quyết.Võ tướng trấn thủ giơ cao tay phải, nắm chặt giữa không trung:- Trận đấu bắt đầu!Hứa Hán Phong hô to một tiếng, cắn răng trừng mắt, một cỗ khí lãng mãnh liệt phá thể tuôn ra, bao trùm hơn phân nửa diễn võ đài, khí lãng toàn thân kịch liệt bốc hơi, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân, mái tóc dài của hắn múa loạn, không