Lập tức sẽ về đến Thanh Vân Tông, bọn hắn cũng không biết làm như thế nào đối mặt với những đệ tử sùng bái bọn hắn kia, làm sao đối mặt với những trưởng lão chờ mong nhóm bọn họ kia.- Chú ý bên trái đằng trước.Một vị đệ tử trung niên bỗng nhiên nhắc nhở.Tại bên trái đằng trước cách bọn hắn trên một ngọn núi thấp ngoài ngàn mét, có một thân ảnh gầy gò đứng đâsy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng cách rất xa, nhưng lấy nhãn lực của bọn hắn còn có thể thấy rõ, là một người quần áo tả tơi, tóc dài rối tung xốc xếch, nhẹ nhàng lắc lư theo gió núi, giống như là tùy tiện liền có thể bị thổi ngã.- Ta nhìn thấy hắn ba lần! Thời điểm chúng ta vừa tiến rừng rậm một lần, tối hôm qua một lần, hiện tại lại một lần, hắn giống như đang theo dõi chúng ta.Đệ tử trung niên trầm giọng nhắc nhở.Ngô trưởng lão phân phó nói:- Tập trung đến, dám lại tới gần, bắt lấy!Hiện tại đã tiến vào phạm vi tông môn, không có người nào dám làm càn, chỉ cần người kia không gây chuyện, không cần thiết động đến hắn.Tần Mệnh cũng nhìn về phía nơi đó, không chút để ý.
Cũng không có đi ra bao xa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngưng lông mày nhìn ra ngọn núi thấp xa xa.Trên đỉnh núi, thiếu niên áo quần lam lũ chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt phiếm hồng lại hiện ra từng gợn sóng, ánh mắt xuyên thấu qua mái tóc dài tán loạn, nhìn về phía Tần Mệnh đi qua bên ngoài vài dặm.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trắng giống như là không có chút máu, trên khuôn mặt gầy gò nhìn không đến bất cứ chút tình cảm nhân loại gì, rất lạnh...!Rất cứng...Tần Mệnh rõ ràng cảm giác người kia là đang nhìn hắn.- Ta cũng chú ý tới hai lần, hắn muốn làm gì?Đinh Điển nói thầm, nhìn nhiều mấy lần.- Trong rừng rậm Vân La rất nhiều quái nhân, khkoong cần quan tâm.Hàn Thiên Diệp thản nhiên nói.Tần Mệnh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, có chút quen mắt, chẳng lẽ là thiếu niên cứu được trong rừng rậm lúc trước kia?Chuyện đã qua đi hơn nửa năm, đều nhanh quên đi.Tần Mệnh hướng nơi xa phất phất tay.- Làm gì, biết hắn sao?Hô Duyên Trác Trác cũng chính nhìn nơi đó đâu.- Không biết, hiếu kì.- Chớ chọc phiền phức, khiêm tốn.Hô Duyên Trác Trác lôi kéo hắn, lập tức sẽ về tông, đừng có lại gây ra chuyện gì.- Phụ thân ngươi bên kia...Tần Mệnh nhẹ giọng nói nhỏ.- Chờ về trong tông liền có thể biết câu trả lời chắc chắn.Lúc Tần Mệnh lại ngẩng đầu, người trên đỉnh núi nơi xa kia đã biến mất không thấy gì nữa.Thanh Vân Tông!Ngoài sơn môn đã tụ tập rất nhiều đệ tử, rất nhiều trưởng lão cũng đều chờ ở nơi này.- Làm sao còn chưa có trở lại?- Tính thời gian hôm trước tông chủ liền nên trở về.- Có thể xảy ra chuyện gì trên đường rồi hay không?- Cũng có thể là là hội nghị nơi đó đã xảy ra chuyện gì, chậm trễ.Các trưởng lão âm thầm gấp gáp, lo lắng trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tông chủ là người rất nghiêm cẩn, mỗi giới trà hội bát tông đều sẽ đúng giờ trở về, tình huống trì hoãn hai ngày giống như vậy