Sáu chén rượu mạnh xuống bụng, Tần Mệnh bắt đầu không chịu nổi, đầu vừa căng vừa đau, mơ mơ màng màng nằm nghiêng trên đống cỏ, chỉ sau chốc lát đã ngủ thiếp đi.Trong giấc ngủ, hắn dường như trở lại thời thơ ấu của mình, trở về Lôi Đình cổ thành xa xôi.Hắn nhìn thấy mẫu thân mình, nhìn thấy phụ thân mình, cũng nhìn thấy muội muội của mình, và thấy rất nhiều người thân quen thuộc.Trong phủ thành chủ tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, hạnh phúc tốt đẹp.Tần Mệnh kích động chạy vào, nhào về phía thân nhân quen thuộc, nhưng bọn họ rõ ràng ở phía trước, lại giống như nhìn không thấy hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn la hét, vẫy tay trước mặt mọi người, nhưng những người thân yêu lại thờ ơ.Trong lúc hoảng hốt, mỗi người đều im lặng, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không có biểu tình, cứ trống rỗng nhìn.Trời bắt đầu đổ mưa, tí tách rắc trên người mỗi người, rất lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta rùng mình.Đột nhiên...Hình ảnh vỡ vụn, vỡ vụn giống như gương, rầm rầm rơi xuống, tất cả mọi người đều tiêu tán trong cơn mưa lạnh.Mưa càng lúc càng lớn, trời đất dần trở nên tối tăm.Không có thành cổ, không có thân nhân, Tần Mệnh giống như đứng ở giữa chiến trường giết chóc mênh mông.Vô tận sinh linh điên cuồng chém giết, những tiếng gào giết rầm, các loại dị thú thần bí rít gào trong máu và lửa.Thiên hỏa phô thiên cái địa, cơn lốc thông suốt đất trời, bao phủ thế giới này.Mặt đất đang đổ nát, bầu trời đang sụp đổ, thế giới giống như một ngày tận thế.Trong thiên địa mênh mông, một đạo tinh mang chặt đứt hắc ám, xé rách thiên hỏa, phảng phất như ánh mặt trời.
Tinh mang xuyên qua chiến trường, tràn ngập sát uy cái thế, khiến chúng sinh ai kêu, quần hùng sợ hãi kinh hồn.Tần Mệnh hồn nhiên đi trên chiến trường, giống như muốn đuổi theo đạo tinh mang bá liệt tuyệt thế kia, nhưng trong lúc bất chợt, đạo tinh mang kia bỗng dưng dừng lại, cách không tập trung vào Tần Mệnh, khí tức sát phạt vô tận ngút trời sôi trào, phô thiên cái địa cuốn về phía Tần Mệnh.Tần Mệnh kinh hồn run lên, giật mình ngồi dậy.Giấc mơ! Là một cơn ác mộng!Cả người Tần Mệnh mồ hôi lạnh, đều tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn thở hổn hển, một hồi lâu mới gian nan nuốt nước miếng.Làm thế nào mà lại có thể mơ một giấc mơ như vậy được?Ta đã không mơ trong nhiều năm.Tần Mệnh lau đi mồ hôi lạnh, cảm giác miệng khô lưỡi khô, xoa cái đầu đau đứng lên, đến trong viện lấy chút nước uống.Trong sân trong trẻo lạnh lẽo, lão nhân ngồi dưới tàng cây cổ thụ, trong tay đang lật chuôi tiểu đao đen như mực, không biết rèn bằng chất liệu gì, tựa như huyền thiết lại giống như hắc nham, toàn thân đen kịt, lại hiện lên một cỗ hàn khí âm lãnh.- Sao?Tần Mệnh bị thanh hắc đao kia hấp dẫn, dùng sức lắc lắc đầu, còn tưởng rằng lại đang nằm mơ.- Lão gia tử?Tần Mệnh hô hai tiếng.Lão nhân không để ý tới, chậm rãi nâng hắc đao lên.Tần Mệnh nhìn theo, một cỗ hàn khí thấu xương không hiểu sao lại dâng lên trong lòng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn lại như lần thứ hai trở lại mộng cảnh, bị vô tận sát phạt bao phủ, lại cảm giác hắc đao kia nhìn chằm chằm mình, không sai, chính là cảm giác bị nhìn chằm chằm.Tần Mệnh cẩn thận xê dịch đi, vẫn là có cảm giác bị theo dõi.Thanh hắc đao kia cứ như có linh tính cổ quái, làm cho người ta không rét mà run, nhưng trên bàn tay già nua của lão nhân, lại ngoan ngoãn giống như sủng