- Càng không có khả năng! Đại trưởng lão không để chúng ta vào mắt, rất tự tin có thể ở trong Đại Thanh Sơn giải quyết toàn bộ chúng ta, không có lý do hai tay chuẩn bị.Khương Bân gật đầu:- Thiếu gia nói phải, đại trưởng lão hiện tại chỉ dám đùa giỡn chút âm chiêu, còn không đến mức gióng trống khua chiên sát hại chúng ta.
Nhưng Kim Diễm thành muốn làm gì? Khống chế Lôi Đình cổ thành của chúng ta?Tần Mệnh phân phó:- Trở về thông báo cho Đồ thúc, điều ba trăm đội ngũ tới đây.- Thiếu gia có kế hoạch gì?- Trước tiên sẽ gặp Kim Diễm thành, ta ngược lại muốn xem xem bọn họ muốn làm gì.Trưa hôm sau! Tần Mệnh được Đồ Vệ cùng hơn bốn trăm hộ vệ đi tới ngoài cửa thành Lôi Đình cổ thành.Cửa thành nguy nga hùng vĩ trong trí nhớ đã rách nát không chịu nổi, tường đá nặng nề khắc đầy vết thương, sông đào bảo vệ ngoài thành đều đã khô cạn, biến thành hố sâu hơn trăm thước, cô độc vây quanh ngôi thành cổ rách nát.- Người tới là ai!Phía sau bức tường thành truyền đến tiếng la hét.- Chủ nhân Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh!!Tần Mệnh nhìn tường cao.Trên tường thành ào ào xuất hiện thành từng mảnh kim giáp bộ đội, chiến giáp kim loại dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh, khí phái uy nghiêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ tay xách cung tiễn, nhìn ra ngoài thành.Một tướng quân hô to:- Tần Mệnh thành chủ chờ một chút, thành chủ Kim Diễm thành chúng ta chờ đợi đã lâu.- Cẩn thận!Đồ Vệ thấp giọng nhắc nhở đội hộ vệ, bốn trăm hộ vệ đồng loạt đề phòng, nghiêm trận chờ đợi.Không bao lâu, cửa thành rách nát ầm ầm mở ra, cầu treo nặng nề rơi xuống, nhấc lên bụi bặm mịt mù.Một đội ngũ cưỡi Xích Huyết Bão Mã nghênh đón, phía trước là một vị nam tử trung nhiên mặt trắng da sạch, khí chất phi phàm, khí vũ hiên ngang, nhảy ngựa vọt lên phía trước, cao giọng cười to:- Tần Mệnh hiền chất, ta đã chờ ngươi một ngày.
Tạp nhân trong Lôi Đình cổ thành đều đã bị trục xuất toàn bộ, đường phố đều được dọn dẹp sạch sẽ, phủ thành chủ cũng đã dọn ra cho ngươi, chờ ngươi trở về.Một tiếng hoan nghênh nhiệt tình bất thình lình này làm cho bọn Tần Mệnh có chút không hiểu.- Hắn là thành chủ Kim Diễm thành, Nam Cung Thần Dật!Đồ Vệ nhẹ giọng nhắc nhở Tần Mệnh.Tần Mệnh ra hiệu cho đội hộ vệ thoáng thả lỏng, hắn tươi cười nghênh đón:- Nam Cung thành chủ, ngài có lòng rồi.Nam Cung Thần Dật xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tần Mệnh đánh giá từ trên xuống dưới, cười gật đầu:- Chớp mắt đã qua tám chín năm, ta cũng không dám nhận.- Đúng vậy, rời đi quá lâu.Tần Mệnh nhìn đội ngũ phía sau hắn lần lượt xuống ngựa, cười cảm khái:- Ta không nghĩ tới ngài sẽ giúp ta dọn dẹp cổ thành, lại ở đây nghênh đón ta trở về.
Ta đại biểu Tần gia cùng Lôi Đình cổ thành, cảm ơn ngài.- Nào, năm đó ta cùng phụ thân ngươi là bằng hữu tốt, chỉ là chuyện năm đó… Than ôi? ngươi đừng trách ta đã không giúp đỡ.Tần Mệnh gật đầu tỏ vẻ hiểu:- Không ai có thể trái lại quyết định của Thanh Vân Tông.Nam Cung Thần Dật thở dài, dùng sức vỗ vỗ bả vai rắn chắc của Tần Mệnh:- Hiền chất, ngươi ủy khuất.
Năm đó sau khi sự kiện kia phát sinh, tứ đại thành