- Nàng ấy là Lăng Tuyết?Tào Vô Cương chậm rãi lắc đầu, lòng tràn đầy cảm thán, trong Thanh Vân Tông lại có nhiều nữ tử tuyệt lệ như vậy, cũng không phải nói những nơi khác không có ai xinh đẹp so với các nàng, mà là khí chất của các nàng càng độc đáo, làm cho người ta mê say.Lăng Tuyết không để ý tới bọn họ, đi thẳng qua, nhẹ nhàng gất đầu với Tần Mệnh trong viện:- Có thể mượn nói chuyện một chút không?Tần Mệnh nhìn Lăng Tuyết, lại nhún vai nghênh đón ánh mắt của Nguyệt Tình, tỏ vẻ rất vô tội.Hả? Tào Vô Cương bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, Tần Mệnh này thật sự là một tên nô bộc? Một tên nô bộc có thể dẫn tới hai vị tuyệt lệ Thanh Vân Tông tranh nhau làm bạn? Ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Liệt bắt đầu chuyển lạnh, tên hỗn đản này không phải là lừa ta chứ.Những thị vệ khác cũng lạnh lùng liếc về phía Triệu Liệt, cái tên này thật sự là nô bộc? Nô bộc có thể làm được phần này, thiên hạ hẳn là một mình hắn.- Ta...Triệu Liệt rất vô tội, Nguyệt Tình ở chỗ này là hợp tình hợp lý, nhưng làm sao Lăng Tuyết lại đến đây? Hoàn toàn không có đạo lý.- Mời các ngươi rời đi!Nguyệt Tình lại nhắc nhở.Lăng Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Tào Vô Cương, đi về phía nhà kho:- Tần Mệnh, ta có việc quan trọng cùng ngươi thương lượng, vào trong nói chuyện!- Hôm nào lại bái phỏng.Tào Vô Cương không kiên trì nữa, mỉm cười gật đầu, mang theo đội ngũ rời khỏi nhà kho, nhưng trong giây phút đóng cửa sắt, hắn một cước đá vào thắt lưng Triệu Liệt, Triệu Liệt kêu đau đớn, dọc theo đường núi lăn xuống.- Dám trêu chọc Vô Cương công tử, ngươi sống không kiên nhẫn?Nhóm hộ vệ lạnh lùng, nghiêm trọng hoài nghi Tần Mệnh cũng không phải nô bộc, mà là có mâu thuẫn với tiểu tử này, cho nên cố ý dẫn bọn họ tới, lợi dụng bọn họ để trừng phạt Tần Mệnh.- Tần Mệnh thật sự là nô bộc, ta cũng không biết vì sao Lăng Tuyết tới nơi này.Triệu Liệt ôm eo chịu đựng đau đớn, mặt xám xịt đứng lên.- Ta hỏi ngươi, tại sao chủ động tiếp cận ta?Tào Vô Cương đi ngang qua bên cạnh hắn, lạnh lùng nhìn ánh mắt hắn.- Ta...Ánh mắt Triệu Liệt né tránh.Tào Vô Cương ấn mặt hắn đẩy ra:- Xa cho ta một chút.- Nếu không phải ở Thanh Vân Tông, ngươi đã chết.Các hộ vệ hiểu được, tiểu tử này chính là đang lợi dụng bọn họ.Trong nhà kho, Lăng Tuyết thản nhiên nhìn thân trên trần trụi của Tần Mệnh, đưa lưng về phía hắn:- Mặc quần áo vào trước đi!Tần Mệnh lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc trên người, kỳ quái nói:- Chuyện gì đáng để Lăng Tuyết sư tỷ ngươi tự mình tới đây?- Vì sao ngươi lại đến Dược Sơn?- Tò mò, tùy tiện đến đó dạo một vòng, cái này hẳn là không vi phạm tộc quy.- Nếu như là truy cứu trách nhiệm, tới đây sẽ không phải là ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trả lời ta, tại sao lại đến Dược Sơn.- Hắn ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta.- Ai!- Ngươi nên hỏi sư phụ ngươi, loại vùng đất tiên linh như Dược Sơn làm sao có thể trở thành lồng giam, lại đang nhốt quái vật gì.- Ngươi đi qua Dược Sơn ít nhất sáu lần, mỗi lần đi qua, tiếng loạn trong Dược Sơn đều sẽ tăng cường, chờ ngươi rời đi, loạn hưởng đều sẽ ngừng lại.Lăng Tuyết khí chất vô cùng lạnh, có thể là do tu luyện võ pháp, quanh thân luôn có chút hàn khí lượn lờ.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tần Mệnh, giống như muốn nhìn thấu nội tâm hắn.Tần Mệnh cười khẽ:- Xem ra nó biết mình đã làm sai, trừng nó hai mắt liền thành thật.- Theo ta đi Dược Sơn một chút.- Vì sao.- Trong lòng ngươi rõ ràng.- Ngươi