Tần Mệnh chậm rãi đi vòng quanh Cự Thạch, Lăng Tuyết đứng tại bờ hố ngưng thần chờ đợi.Mất một hồi, Tần Mệnh nhìn về phía Lăng Tuyết, cau mày.Lăng Tuyết căng thẳng trong lòng, xảy ra chuyện:- Làm sao rồi?- Ta nên làm như thế nào?...Lăng Tuyết im lặng.- Trong này đến cùng đang bịt lại cái gì?- Nó không uy hiếp ngươi được.- Ngươi rất hài hước....Tần Mệnh thử giơ tay lên thăm dò, vươn tay hướng về Cự Thạch.- Ông!Đáy hố sâu kịch liệt run lên, giống như là có thứ gì đó đang mãnh liệt va chạm.Rầm rầm, xiềng xích lập tức quấn chặt, kim quang cường thịnh hơn rất nhiều.Lăng Tuyết âm thầm nắm chặt băng kiếm, khẩn trương nhìn xem.Nhưng va chạm chỉ xuất hiện một lần, liền không có động tĩnh nữa.Tần Mệnh cảnh giác một lát, hai tay đè Cự Thạch lại, ngưng thần cảm thụ.
Thế nhưng là, trừ Cự Thạch mặt ngoài lạnh buốt bóng loáng ra, thì cũng không có cảm giác khác, nằm sấp phía trên nghe một hồi, cũng không có động tĩnh gì.Quái lạ, vội vàng kêu gọi ta tới, làm sao không có chút động tĩnh?Lăng Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái:- Có phát hiện gì?Tần Mệnh rời khỏi Cự Thạch, đưa tay gõ gõ, vẫn là không có động tĩnh.- Ngươi thử lại lần nữa.Lăng Tuyết cổ động.- Làm sao thử, ta còn có thể rút nó?Tần Mệnh đẩy hai lần, nhún nhún vai, rời khỏi hố sâu:- Ta đã cố hết sức.- Cái gì cũng đều không có cảm giác?- Ngươi muốn cái cảm giác gì?Tần Mệnh há miệng ra nói liền cảm giác là lạ.- Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi?Lăng Tuyết tự nói.- Ta cáo từ, coi như ta chưa từng tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng rồi, ban ngày ngươi nói thông gia là xảy ra chuyện gì?- Tào Vô Cương muốn cưới Nguyệt Tình, trong tông còn chưa làm quyết định.- Thái độ trong tông thế nào?- Có câu nói thân bất do kỷ (*).
Chuyện hôn sự cao đến đại cục, liền không thể lại lấy ý chí cá nhân đến quyết định.
Người Mãng Vương phủ phái tới gọi là Lãnh Sơn, là sư đệ tông chủ năm đó, về sau đầu nhập Mãng Vương phủ, vì được đến Mãng Vương tín nhiệm không tiếc sát hại trưởng lão Thanh Vân Tông.
Hắn biết bí mật Dược Sơn, cũng rõ ràng bí mật này đối Thanh Vân Tông sẽ sinh ra cái dạng uy hiếp gì.
Nếu như...(*) Không tự làm chủ bản thân được.Lăng Tuyết lời còn chưa nói xong, trong hố sâu lại ầm ầm trầm đục, nhấc lên một mảng bụi nồng, từ đáy hố sâu cuồn cuộn khuếch tán lấy bốn phía.Hai người kinh hồn lui lại, một người rút kiếm, một người nắm tay, sẵn sàng trận địa.Thế nhưng là...Tần Mệnh há to miệng, nhìn chằm chằm hố sâu.Kiều nhan Lăng Tuyết sau dải lụa trắng có chút động, khó mà tin nổi nhìn xem hố sâu.Toà Cự Thạch cao ba mươi năm mươi mét kia vậy mà nát, chỉnh thể sụp đổ, tảng đá to to nhỏ nhỏ rơi đầy hố sâu, xiềng xích quấn quanh phía trên đều rầm rầm rơi xuống, kim quang ảm đạm.Hai người giật mình, đều nhìn về đối phương.Xảy ra chuyện gì rồi?Trận phá? Không có bất kỳ dấu hiệu gì a.Tần Mệnh vội vàng kiểm tra thân thể của mình, không có phát hiện dị thường.Lăng Tuyết cảnh giác bốn phía, cũng không có phát hiện vấn đề, ngưng lông mày nhìn về phía Tần Mệnh.- Đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không biết.Nơi này đột nhiên xảy ra dị hưởng kinh động người lân cận, lượng lớn bóng người trong bóng đêm lao đến, phi nhanh tới nơi này.- Hãy nhớ! Ta chưa từng tới nơi này! Nhớ đấy!Tần Mệnh liên tục nhắc nhở Lăng Tuyết, bước nhanh xông vào hắc ám.Lượng lớn đệ tử lao ra từ bên trong cánh rừng lân cận, nhìn xem tình huống trong hố sâu đều rất khiếp sợ.Ba vị trưởng lão lại vội vã tới đây, nhìn thấy tình huống hố sâu thì biến