- Ngươi dùng làm gì?Tần Mệnh đẩy tay hắn ra.- Cho ta mượn.Thanh âm thiếu niên suy yếu lại mơ hồ.Tần Mệnh không đành lòng, chần chờ:- Chỉ trong chốc lát.Thiếu niên cầm lấy Đại Diễn Cổ Kiếm, tỉ mỉ nhìn kỹ, thân kiếm trôi chảy với phong cách cổ xưa, nơi xiềng xích bị chém qua không có bất kỳ dấu vết nào.
Ánh mắt hắn lắc lư, trong lỗ trống hiện lên tia sáng, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ kiếm, thân kiếm khẽ chấn động, phát ra tiếng rít trong trẻo.- Ngươi muốn làm gì? Xiềng xích này là...Tần Mệnh vừa định hỏi, thiếu niên đột nhiên xoay người, lui vào rừng rậm, đi rồi!Tần Mệnh sửng sốt, thiếu chút nữa đã mắng chửi, vội vàng đuổi theo:- Đứng lại! ngươi mượn hay cướp!Tốc độ thiếu niên cực nhanh, đảo mắt đã biến mất không thấy.- Người đâu?Tần Mệnh ảo não, sốt ruột tìm kiếm.
Nhưng trong lúc bất chợt, phía trước rừng rậm nổi lên một cỗ kiếm khí ngút trời, thẳng rót lên trời, cường quang diệu thế, giống như là có một cơn lốc bay lên, gào thét trong rừng rậm.
Kèm theo tiếng nổ kịch liệt, mặt đất đều rung động, cứ như có một nguồn lực lượng thật lớn đang nổ tung.Kiếm khí nổi cuồng triều như hủy diệt cơn lốc, sóng khí tàn phá bừa bãi, kiếm khí thành đàn, một mảng lớn rừng già bị tiêu diệt.Tần Mệnh kinh hồn lui về phía sau, xa xa tránh được sóng gió chạy tới.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Đây là uy lực của Đại Diễn Cổ Kiếm? Hay là...Bang!!Đại Diễn Cổ Kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm vào tảng đá trước mặt hắn, hơi run rẩy, cường quang chói mắt, kiếm khí lăng liệt quấn đầy kiếm thể.Tần Mệnh nhíu mày, cảnh giác cổ kiếm, cũng đang cảnh giác rừng rậm.Cổ kiếm run thật lâu mới khôi phục bình tĩnh, tản ra kiếm khí sắc bén của nó.Nhưng nam tử không bao giờ xuất hiện nữa.Tần Mệnh thu hồi cổ kiếm, cảnh giác đi về phía trước, trong khu rừng phía trước lại xuất hiện một bãi đất trống phế tích mấy chục mét, bụi bặm rơi đầy trời, sương mù mù mịt cái gì cũng không thấy rõ.Mặc kệ, rút lui!Nguồn năng lượng này quá mạnh, có thể sẽ dẫn tới cường giả gần đây, không nên ở lại lâu.Tần Mệnh quyết đoán lui đi, tiếp tục xông về phía Chủ Tế Sơn Tùng.Chuyện quái dị này coi như chưa từng xảy ra.Hơn nữa thật sự không có quan hệ gì với mình cả.Tần Mệnh vượt qua hơn mười ngọn núi cao, tránh được rất nhiều nguy hiểm, trong lúc đó thiếu chút nữa đã bị quần dong binh vây quanh, rốt cục chiều hôm sau, hắn cũng đã trở lại phạm vi Chủ Tế Sơn Tùng.- Tần Mệnh? Ngươi làm thế nào để ở đây.Một vị đệ tử trung niên tuần tra vừa vặn đụng phải hắn, làm sao từ phương hướng kia trở về.
Không đúng, hẳn là Tần Mệnh làm sao còn sống.
Thịnh hội săn bắn đã bắt đầu nửa tháng, với lực truy bắt của đám người Hà Hướng Thiên, Tần Mệnh hẳn là sống không lâu mới đúng, nhưng nhìn bộ dáng Tần Mệnh đi tới, không chỉ khí sắc không tệ, quần áo cũng rất sạch sẽ lưu loát.- Ta đi ra ngoài trốn một lát.Tần Mệnh chào hỏi rồi rời đi.Vị đệ tử kia bừng tỉnh, thì ra là trốn đi, tên thông minh, trước tiên tránh mũi nhọn, tiêu hao nhẫn nại của đám người Hà Hướng Thiên, sau đó trở về hành động.
Bất quá tiểu tử này cũng thật to gan, dám đến bên ngoài Chủ Tế Sơn Tùng hoạt động, Thanh Vân Tông dám đem Chủ Tế Sơn Tùng quy thành địa điểm săn bắn, để cho gần ngàn đệ tử tự do hành động, là bởi vì trước tiên tiến hành thanh tràng, đem Linh Yêu sinh tồn ở chỗ này đặc biệt cường đại dời đi trước, đem