Tên Đỗ Việt này từ nhỏ là một tiểu bá vương, con cháu quan lại, ngang dọc có tiếng, nhưng dù có ngang, dù sao cũng là học sinh cao trung, chỉ ngang dọc trong đám người cùng tuổi, lần này vì giúp người con gái mình thích, mới tìm Vương Thuận cấu kết, lấy tiền làm mồi nhử, muốn làm xấu Úy Ương, đá khỏi đệ nhất cao.
Nói đến, hắn vẫn luôn không hiểu được tại sao cô ấy nhất định phải đè ép Úy Ương kia, còn muốn dùng loại phương thức này, nhưng, chỉ cần cô ấy muốn, hắn liền không phản đối đi giúp cô ấy làm.
Chỉ là bây giờ, đây là tình huống như thế nào?
Hắn ném ngón tay đi, chạy xuống lầu.
"Việt con, làm sao thế? Tinh thần hốt hoảng, dáng vẻ bị dọa sợ?"
Dưới lầu, Đỗ phu nhân vừa mới ngồi xuống bàn ăn bữa sáng, kỳ quái hỏi con trai kinh hoảng thất thố.
"Tiểu thiếu gia, cậu không phải là bị tiếng súng tối qua dọa sợ chứ?"
Mẹ Chu người hầu quan tâm hỏi.
"Tiếng súng? Tiếng súng gì?"
Đỗ Việt vẻ mặt kinh hãi chưa ổn định, tối qua hắn ngủ say, cái gì cũng không nghe thấy.
"Tối qua Thanh Long bang kia bị diệt rồi, sáng nay tin tức đã đưa.
Là bộ đội đóng quân ngoài thành làm.
Bang chủ Triệu Chí Vinh, phó đường chủ Vương Thuận bị tử hình tại chỗ..
Nói tới tên Mộ Nhung Trưng kia thật đúng trâu bò, đến Thanh Long bang cũng dám diệt, anh cả người ta chính là trưởng quân lữ đệ tam.."
Mẹ Chu đầy miệng kinh hãi.
Đỗ phu nhân nói tiếp lời: "Lữ trưởng tính là cái gì, hắn đến Mã Trung Hà cũng dám dễ dàng xử lý, loại người này không những có bản lĩnh, bối cảnh khẳng định cũng kinh người.."
Đỗ Việt nghe thế trợn trừng mắt, kinh sợ kỳ quái cắt ngang: "Thanh Long bang bị diệt rồi? Lấy cái tội danh gì diệt trừ?"
"Thông đồng loạn quân."
Đỗ phu nhân trả lời.
Hẳn là trùng hợp đi!
Đỗ Việt trong lòng âm thầm nghĩ, ban ngày Mộ Nhung Trưng kia từng chạy tới phòng thể dục nói cái gì mà muốn điều tra vật tư phi pháp, buổi tối Triệu Chí Vinh với Vương Thuận liền bị tử hình, việc này hẳn là không liên quan gì với sự việc Úy Ương kia đi..
Tựa như hồn không ở thân xác, hắn sâu kín lại lao lên tầng hai.
"Việt con, Việt con, con đây là mộng du?"
Đỗ phu nhân gọi.
Đỗ Việt căn bản không nghe thấy.
Trở lại phòng, cái ngón tay đẫm máu kia vẫn còn, đây không phải mơ a..
Hắn đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng ngồi xuống đầu giường gọi điện thoại: "Alo, là mình, nghe gì chưa? Vương Thuận chết rồi.."
Bên kia, truyền tới một âm thanh ngọt ngào mềm mại: "Vừa nhìn thấy trên báo."
"Mình vừa nhận được ngón tay của Vương Thuận, ài, cậu nói không phải là cái chết của Vương Thuận có liên quan tới Úy Ương chứ.."
Tiếng nói lộ ra sự khẩn trương.
"Vừa khéo mà thôi, cậu hoảng cái gì?"
"Nếu là vừa khéo, ngón tay của hắn sao có thể xuất hiện trong nhà mình?"
"Cái này sao mình biết được?"
"Ài, cậu có phải có chuyện khác giấu mình không.."
Lại bị cắt ngang: "Đỗ Việt, mấy ngày gần tới cậu không cần liên lạc với mình nữa, càng không thể để người nhìn thấy cậu với mình đi gần nhau."
Hắn vừa nghe càng căng thẳng, liền kêu: "Vì sao? Cậu đang sợ điều gì? Một cái đứa Úy Ương hèn hèn không đáng sợ hãi, cậu đang sợ người đứng đằng sau cô ta đúng không? Đúng không?"
"Cậu không cần hỏi nữa."
"Alo.."
Cô ta đã ngắt điện thoại rồi.
Đỗ Việt tâm hoảng ý loạn, trừng mắt nhìn ngón tay kia bực bội cực kỳ, cảm giác nó có thể biến thành một cánh tay đứt đoạn máu chảy đầm đìa, đang duỗi về phía hắn, muốn đem hắn đang sống sờ sờ bóp chết.
*
Một đầu khác, thiếu nữ xinh đẹp đang híp đôi mắt đẹp âm u lạnh lẽo, đôi tay ngọc nhỏ tạo thành nắm đấm, dung nhan tinh xảo vặn vẹo.
Úy Ương, đừng tưởng rằng có người che chở ngươi, từ đây ngươi liền có thể diễu võ dương oai..
Người như ngươi, chỉ xứng đáng cả đời làm kẻ hạ tiện.
Ta sẽ không để ngươi trèo lên đầu ta đâu, tuyệt đối sẽ không..
Cô ta âm thầm thề.
"Con gái bảo bối, nhanh tới ăn bữa sáng đi.."
Bên kia nhà ăn, truyền tới tiếng gọi hiền từ yêu thương của cha, cô ta lập tức xoay tới lấy một gương mặt ngây thơ vô hại tươi cười lên tiếng: "Dạ, tới ngay ạ.."
*
Úy viên.
Úy Văn đang xem báo chí, nhìn, tấm tắc cảm khái:
"Cái tên Mộ Nhung Trưng này thật đúng là cái lôi gì cũng dám giẫm a, Thanh Long bang cũng dám