"Anh đừng có nhìn em như thế, em là nghĩ như thế này, chúng ta đã là vợ chồng, thì nên hiểu rõ lẫn nhau một chút, đối với sở thích của anh, chung quy em phải có chút hiểu biết chứ, anh nói có đúng không? Như thế, em mới có thể càng xây dựng tốt hôn nhân của chúng ta."
Úy Ương chỉ lo chọn lựa nói lời dễ nghe.
Thật ra, cô chỉ muốn biết làm như nào mới có thể chọc hắn vui.
Mộ Nhung Trưng âm thầm khẽ cong khóe môi, nghĩ nghĩ, mới nói: "Ta thích tuyển chọn binh lính, huấn luyện họ trở thành lính tinh nhuệ, từ người bình thường trở thành lưỡi đao sắc bén bảo vệ tổ quốc bình an, thành một trong số quốc gia phát triển.."
"..."
Cái này, cô không có cách nào thực hiện được, cũng không thể đi tìm mấy binh lính để hắn huấn luyện, mấu chốt, huấn luyện là việc khổ sai, không chọc được người ta cười.
Cô lại cắn một miếng bánh mì, "Trừ cái đó ra thì sao?"
"Thích luyện súng, luyện quyền.."
"..."
Cái này cũng không hoàn thành được rồi.
Một là cô không biết bắn súng, hai là cũng không biết đánh quyền.
Ai nha, cái tên đàn ông cứng nhắc mạnh mẽ này, đúng là không có chút tình thú gì, gả cho loại tảng đá này, nhân sinh nào có vui vẻ gì đáng nói?
Cho nên, đào tẩu là việc cần thiết.
"Em ở trong lòng đang nói xấu ta."
Mộ Nhung Trưng thẳng thắn nhìn chằm chằm, rất chắc chắn chỉ ra: Đôi mắt kia lưu manh trộm cắp ------Chỉ cần cô có ý đồ quỷ quái, ánh mắt kia liền có loại biến hóa rất nhỏ.
"Nào có."
Cô lập tức thề thốt phủ nhận.
"Mông không đau nữa rồi đúng không?"
Hắn lạnh lùng uy hiếp.
Cô tức khắc cứng đờ, cười theo: "Không nói xấu anh, chính là cảm thấy sở thích của anh quá không bình thường rồi, đừng toàn là những việc trong quân doanh được không?"
"Ta luôn ở quân doanh."
"Vậy lúc anh có ở nhà đi..
Lúc anh ở nhà thích làm gì?"
Mộ Nhung Trưng nghĩ một chút: "Giống em, đọc sách."
Lại vẫn là ham mê chán chết người, tuy rằng đọc sách không có gì là không tốt, nhưng, an an tĩnh tĩnh, làm sao chọc hắn cười được?
"Không có hoạt động giải trí gì đặc biệt sao?"
Cô chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục dò hỏi.
"Không có."
"..."
Ai, ngày tháng của người này trôi qua khô khan biết bao à!
"Em không phải cũng thích đọc sách sao?"
Mộ Nhung Trưng có chút không hiểu vì sao cô không vui, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ vui, nghĩ xem à, sau này lúc cô đọc sách hắn bên cạnh, tốt biết bao.
"Em đúng là thích đọc sách, nhưng là.."
"Nhưng sao?"
Úy Ương ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng, lau lau miệng, đôi mắt xoay chuyển, lại xoay chủ đề: "Tứ thiếu, anh đã 22 tuổi rồi, lẽ nào chưa từng có bạn gái? Còn có, bạn gái anh sẽ không chê cuộc sống của anh quá mức..
Tẻ nhạt chứ?"
Cô nhịn không được hỏi một vấn đề rất riêng tư, lúc nhả ra mấy từ cuối, rất thận trọng chọn ra từ nhìn tương đối êm ái.
Mộ Nhung Trưng cau mày nói tiếp: "Ta sao lại không cảm thấy ngày tháng của ta trôi qua rất tẻ nhạt."
"Ấy ấy ấy, anh đang tránh khó lựa dễ, xin quay lại nửa trước vấn đề, anh..
Rốt cuộc anh từng có bạn gái chưa.."
Đối với đáp án này, cô tương đối mong chờ!
Cô lúc trước, khẳng định không dám hỏi người đàn ông này như vậy, ài, cũng không có khả năng hỏi-----Ai sẽ hỏi người mà mình ghét mấy vấn đề ái muội không rõ chứ?
Cô của hiện tại, lại đối với cái người này sinh ra một chút tò mò.
Mộ Nhung Trưng chậm chạp điềm tư tiếp tục quét bơ lên phần bánh mì kia, một bộ biểu tình lành lạnh ta không muốn để ý em, đợi ăn xong tương đối phần bánh mì rồi, ngẩng đầu nhìn Úy Ương vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, một bộ dáng không đạt được mục đích không bỏ qua, mới ho nhẹ, cứng nhắc nặn ra hai từ:
"Không có."
Úy Ương ngẩn người: "..."
Biểu tình kinh ngạc đến ngây người, thậm chí nghi ngờ bản thân có phải đã nghe nhầm hay không.
"Không có bạn gái?"
"Không có bạn gái thì làm sao? Biểu tình đó của em là gì?"
"Không thể nào."
Cô kêu thành tiếng, miệng đầy không tin.
"Sao lại không thể nào?"
Hắn nhăn mày kiếm.
"Anh đã 22 tuổi rồi, sao có thể chưa từng có bạn gái?"
"Ta từng có bạn gái hay không, với tuổi tác của ta có quan hệ gì?"
"Đương nhiên có quan hệ."
"Sao lại có quan hệ?"
"Anh là đàn ông.."
"Phí lời, ta đương