Cô la hét, cười đến hoa loạn cành rung, như thế nào cũng không dừng lại được.
Muốn trốn không được.
Muốn tránh không xong.
Tên đàn ông xấu xa ác ôn này chuẩn xác không có sai lầm chọc cô cười đến thở hổn hển.
Ài, rõ ràng là cô muốn chọc hắn cười, cuối cùng như thế nào lại là cô bị hắn chỉnh đến cười không khép được miệng vào?
Đợi lúc ngừng lại, cô phát hiện trên mặt Mộ Nhung Trưng toát ra một loại ôn tồn hiếm thấy, ánh mắt kia trở nên vô cùng nhu hòa, một tay nhẹ nhàng nghịch tóc cô, một tay khác ôm eo cô, mà hai tay cô để trước ngực, bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện tâm tình hắn rất tốt.
Hai người nhìn nhau như thế, tim của cô lại lần nữa nhảy loạn hai nhịp, có loại cảm giác bị điện giật.
"Đẹp."
Tiếng nói thanh lạnh, đem từ này nói ra đặc biệt êm tai..
"Cái gì?"
Cô ngẩn người.
"Lúc em cười đặc biệt đẹp, sau này cần cười nhiều hơn, không cần trước sợ sói sau sợ hổ."
Hắn đang khen cô.
Phịch phịch phịch.
Trái tim đập nhanh có điểm quỷ dị.
"Thế vì sao anh không cười? Anh cười lên cũng đẹp."
Hắn như thế, ánh mắt chuyên chú như vậy, khoảng cách gần như thế, cô cảm thấy tim của mình, bị hắn trêu chọc tới rồi.
Không đúng không đúng.
Cô chỉ là cười mất sức quá.
Tên nhãi này làm sao có thể động đến tim của cô được?
Hắn trầm mặc một lúc, nhéo cái mặt nhỏ của cô: "Không cho em đạt được, ta vẫn đang tức giận, mới không cần cười cho em xem.."
Úy Ương bất giác bĩu môi, người này, sao lại ghi hận thế?
"Chân không đau nữa đúng không!"
Hắn đã chuyển chủ đề.
"Ừ, anh đã hỏi rồi mà."
"Cùng ta ra ngoài đi dạo, lên lầu thay váy rồi đi."
"Bộ này khá đẹp mà."
Cô cúi đầu nhìn một cái.
"Mặc váy màu đỏ.
Em mặc màu đỏ đẹp nhất."
Úy Ương bị hắn kéo tới phòng thay quần áo, đem bộ váy kia chọn ra nhét tới tay cô, ngay sau đó đi ra ngoài.
Còn đừng nói, bộ váy nạm ren màu đỏ này, thật sự rất đẹp, sau khi mặc lên, vừa nóng bỏng vừa tinh thần phấn chấn lại tràn đầy cảm giác thiếu nữ bồng bột.
Ánh mắt tên gia hỏa này đích thực độc đáo.
Đúng rồi, những bộ quần áo này tất cả đều là mới, là hắn bảo người đặt mua.
Không thể không nói, trên phương diện vật chất, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, hắn một chút cũng không bạc đãi cô, nhưng nói trắng ra, cô chính là tình nhân hắn nuôi, chẳng khác gì sủng vật, loại tư vị bị bao nuôi này, kỳ thật không dễ chịu gì.
Nghĩ đến những cái này, tâm tình cô có chút mịt mù.
Bất quá loại mịt mù này, lại sau khi cô từ trên lầu đi xuống, một chút tan thành mây khói rồi.
Phòng khách, Mộ Nhung Trưng một tay đút túi, một tay cầm ống nghe điện thoại, đang đứng bên cạnh sofa vẻ mặt lãnh khốc ra từng mệnh lệnh.
Áo sơ mi đen, tây trang màu tím, hoa văn thêu trước ngực tây trang, viền cắt vừa khít, phác họa hoàn mỹ dáng người đàn ông tuấn tú vai rộng eo thon.
Người đàn ông này vốn lớn lên bề ngoài đẹp trai, gương mặt quạnh quẽ kết hợp với đôi mắt thâm sâu hơn biển, phát ra từ bên trong khiến người khác không dám bỏ qua lực uy hiếp.
Lúc mặc quân trang, hắn lộ một loại cứng rắn đặc biệt có của người quân nhân, trong xương cốt còn có một cỗ dã tính khó thuần, hắn giết địch vô số khác biệt thường dân, cho nên cỗ dã tính kia ngấm lệ khí khát máu.
Lúc mặc tây trang, hắn nhanh nhẹn phong độ, ngọc thụ lâm phong, xuất thân xuất chúng tu dưỡng hắn thành ngạo khí tôn quý độc đáo, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể biết, hắn không phải vật trong ao, tương lai nhất định là nhân vật lớn một phương.
Úy Ương chưa từng nhìn thấy hắn mặc tây trang, nhất thời trong thời gian ngắn lại bị phong thái tuấn dật của hắn mê hoặc tầm mắt.
Xuất phát từ góc độ thẩm mỹ, cô không thể không thừa nhận người đàn ông này, thật sự thật sự nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Từ tính cách mà nói, người đàn ông này như tảng đá, tuyệt đối không phải là nửa còn lại lý tưởng nhất trong lòng cô.
Chính là, người tồn tại, rốt cuộc nên chọn một người đàn ông như thế nào cùng trải qua cuộc đời mới là viên mãn đây?
Vấn đề này, cô hình như chưa từng nghĩ tới.
Kiếp trước, cô vì chạy trốn Mộ Nhung Trưng, mà cùng Lệ Bách Xuyên diễn một vở kịch, khiến hắn tưởng rằng, cô yêu Lệ