Không gian đã tối hẳn, mây đỏ rút hết, cuộn lại một mảng màu xanh lam.
Úy Ương hướng cửa Bắc mà đi, quả nhiên nhìn thấy hai tên phỉ tặc canh ở đó đã ngã dưới đất, cô kéo Bé Ngoan vội vàng đi qua.
Ra khỏi cửa, là một mảng cỏ hoang cao như một người, xuyên qua cỏ hoang, phát hiện bản thân đang đứng ở một sườn ngọn núi nhỏ, phía dưới là khe núi rộng năm sáu mét, bốn bề cỏ dại mọc lên.
Chợt, trong cỏ dại rậm rạp một trận mãnh liệt lay động, một thân ảnh thoáng tới.
Úy Ương kinh hãi cảnh giác dơ súng lên----Kiếp trước, một thời gian cô từng bị Tô Triết ép luyện tập súng, cho nên, làm sao giật súng, làm sao bắn, cô vẫn có chút ấn tượng.
"Đừng nổ súng, là tôi."
Có tiếng gọi thấp giọng của một người đàn ông lạ.
"Là anh cả Đô Lôi nhà em."
Bé Ngoan kêu một tiếng.
Trong cỏ hoang, đi ra một tiểu tử tướng mạo không tầm thường, tuổi chừng hai mươi mấy.
"Tiểu thư, Tư thiếu ra lệnh tôi đưa hai người nhanh chóng rời đi."
Đô Lôi trên tay cầm một khẩu súng lục, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Vậy Tiểu Tư làm sao?"
Úy Ương nhìn về phía miếu Thần Tài, tiếng súng phanh phanh phanh, hết đợt này đến đợt khác, lại không thấy hắn đi ra.
"Trước tiên tôi đưa hai người tới chỗ an toàn, rồi quay lại giúp Tư thiếu, tạm thời cậu ấy có thể ứng phó được, nhanh.."
Không biết vì sao, cô lại từ trong lời nói cảm nhận được một thông tin như này: Tiểu Tư rất cường hãn, cường hãn có thể khiến thuộc hạ của cậu ấy rất tin tưởng, cậu ấy có thể ở tình huống bị đám địch bao vây vẫn tự bảo vệ được mình.
Nhưng thế này cũng quá thoái thác rồi.
"Đô Lôi đúng chứ, cậu đưa Bé Ngoan trốn đi trước.
Ta đi xem tình huống..
Yên tâm, ta biết bắn súng."
Chỉ là gượng tay, bao nhiêu năm không luyện như vậy.
"Không được, Úy tiểu thư.."
"Cứ quyết vậy đi.
Hai người đi trước."
Cô quay lại.
Nhưng còn chưa đi qua cửa Bắc, lại nghe thấy phanh sau lưng vang lên tiếng súng, trong lòng cô kinh hãi, vội dừng bước, quay đầu liều mạng chạy, chỉ nhìn thấy Đô Lôi đã ngã trên mặt đất, trong không khí tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
Màn đêm buông xuống, Bé Ngoan từng bước từng bước lùi lại, mà người ép cô bé không phải ai khác mà chính là Tuân Luân.
"Ngươi..
Ngươi muốn làm gì?"
Bé Ngoan sợ hãi kêu.
"Hừ, muốn chạy?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, nâng súng đập xuống trán cô bé.
"Không được."
Úy Ương kinh hô.
Muộn rồi, thân thể Bé Ngoan liền như bồ liễu ngã xuống.
Tuân Luân một phát xách cô bé lên, quay đầu cười lạnh, ánh mắt như con thú đói khát, đưa ra một mệnh lệnh lạnh lẽo: "Qua đây, nếu không ta một nhát bắn chết nó.."
Bên cạnh hắn, vẫn còn một thuộc hạ đứng cạnh, là tên lùn đó, trên tay đang ghìm súng, bất cứ lúc nào đều có thể bắn chết cô.
Rất rõ ràng, hai người này đều không ăn nồi thịt kia.
Haz, ông trời đây là muốn nối giáo cho giặc à.
Cô kinh hãi gấp gáp hít sâu, ngực phập phồng kịch liệt, miệng kêu: "Đừng làm hại cô bé, ta qua đó, ta liền qua đó.."
Chống đối cũng vô ích, cô ném súng xuống, giơ hai tay lên đi lên phía trước.
"Phanh..
Phanh.."
Rõ ràng miếu Thần Tài bên kia đã không còn âm thanh đấu súng, nhưng lúc cô tới gần Tuân Luân khoảng bốn bước chân, sau lưng lại vang lên hai tiếng súng giòn vang vô cùng, viên đạn xuyên qua không khí, không xa ở bên tai cô xẹt qua, phân biệt hướng hai bên bắn tới, trong nháy mắt bắn nát cái trán của Tuân Luân với tên lùn kia.
Nhìn thấy người sống chết ngay trước mặt, trong lòng Úy Ương không khỏi dâng lên một trận kinh hãi.
Cô ngây người một chút trước, sau đó nhìn thấy Bé Ngoan từ trong ngực Tuân Luân lăn ra, bởi vì quán tính, bởi vì nơi bọn họ đứng chính là dốc núi, cô bé lăn xuống dưới.
"Bé Ngoan.."
Úy Ương kinh hô một tiếng, vội nhào tới, ôm chắc đứa trẻ cùng lăn xuống.
Một cái cây nghiêng nhỏ mắc bọn họ lại.
Cô kinh hô chưa định hình mà nhìn đứa trẻ hôn mê sâu trong ngực, định thần lại trước, tiếp tục nhìn lên trên thăm dò, đó là một đường dốc, nhìn xuống khe núi, khe nước chảy rất xiết.
Cô muốn bò lên trên, không được, chân bị mắc kẹt rồi.
"Úy Ương.."
Trong hỗn loạn, một tiếng la gào thét