"Thế nào, còn đau không?"
Tiếng nói của hắn khác hẳn với sự lạnh băng thường ngày, giống thì cũng như có ẩn giấu sự ôn hòa.
Loại ôn hòa này lại giống ma chú, khiến cô luyến tiếc không đẩy hắn ra.
Thậm chí cả người còn u mê theo.
"Còn một chút."
"Trên người sao.."
"Đau."
"Đáng đời.."
Rõ ràng đang nói chuyện bình thường, kết quả hắn lại gây tổn hại một câu, nhưng cô lại như gặp quỷ nghe ra được vài tia quan tâm mơ hồ.
Ầy, cô nhất định là bị mê hoặc rồi, lại còn không tức giận, ma xui quỷ khiến khẽ hỏi một câu: "Sao em lại đáng đời chứ?"
"Liều mạng đi cứu người, em có nghĩ qua bản thân cũng sẽ mất đi cái mạng nhỏ không?"
Quả nhiên, hắn quả nhiên là đang lo lắng cho cô.
Cô đoán không sai một chút nào.
Nhận thức này, lần nữa lại khiến lòng cô ngọt ngào.
"Lẽ nào em không nên cứu sao? Đứa trẻ đó là vì em mới bị cuốn vào chuyện này.
Anh bảo em mở mắt nhìn cô bé chết trước mặt, em còn là người không? Anh tự nói nghe xem, anh là quân nhân, nếu đụng phải trẻ con gặp nguy hiểm, anh cứu hay là không cứu?"
Trước kia bị hắn quát lớn thì sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hiện giờ cô lại nói đạo lý với hắn.
"Ta sẽ cứu, nhưng không giống em, ta luyện tập rồi, em từng tập luyện qua chưa? Bản thân không có bản lĩnh, lại muốn mù quáng cứu, một ngày nào đó sẽ đem cái mạng nhỏ của bản thân chơi chết."
Mộ Nhung Trưng nghiến răng trừng mắt nhìn cô, còn dùng ngón tay chỉ chỉ cái mũi cô, đem theo ý vị cảnh cáo nặng nề, ánh mắt càng không dễ trêu chọc:
"Em nghe kỹ cho ta, sau này gặp phải tình huống tương tự, trước giữ bản thân cho tốt, lượng sức mà hành động..
Em tự mình nghĩ xem, vạn nhất em xảy ra chuyện, ta làm sao bây giờ?"
Ai nha, câu này lại càng thả thính người quá, đặc biệt là câu cuối cùng.
"Có thể làm sao chứ? Em với anh, lại không phải kết hôn chính thức, anh lại có thể tìm một người khác ấy..
Ai nha..
Đau, đau á..
Sao anh lại trở nên thích véo tai em thế hả? Tứ thiếu, Mộ Nhung Trưng, anh buông tay, không được bạo lực gia đình, không được.."
Nói đến câu cuối, cô thảm thiết kêu lên, muốn cứu cái tai chịu tội của mình.
Không khí ấm áp, bị tàn nhẫn như vậy mà một phát đánh dập nát hết.
"Nhỏ không có lương tâm..
Ta lo lắng em, em lại hay rồi, miệng toàn là lời châm chọc.."
Mộ Nhung Trưng không buông tay, tức giận mắng.
"Không nói nữa, em đảm bảo sau này cũng không nói nữa, tương lai, em với anh nhất định sẽ ân ân ái ái, bạc đầu giai lão, nói không chừng còn có thể cùng quy cùng thọ..
Tứ thiếu, xin tha cho.."
Cô rối rít kêu, muốn tránh thoát khỏi hắn.
Mộ Nhung Trưng cuối cùng buông tay, ánh mắt lại đột nhiên sâu thẳm, tiện đà nói:
"Đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài ăn, đợi ăn cơm xong, bắt đầu luyện tập thân thủ với ta, học từ cơ bản nhất.
Cả người mềm oặt, lại không biết đánh trả, cũng không biết bơi, động cái là phát sốt, véo tai nhẹ chút đã kêu như là ta muốn giết em vậy đó, cái thân thể nát này, làm từ cái gì thế?"
"Làm từ đậu phụ đấy."
Úy Ương vội vàng lui tới bên cạnh, che lại cái tai đau đớn.
Chút ấn tượng tốt với hắn hoàn toàn hết rồi.
Hừ, cái người này chính là một con sói, sao có thể biến thành cừu con, chỉ cần tóm được cơ hội liền bắt nạt cô.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Mộ Nhung Trưng lại thâm sâu nhìn cô một cái: Bộ y phục kia khép hờ, bộ dáng ủy khuất, thật khiến hắn vừa bất đắc dĩ lại xuân tâm nhộn nhạo, rất muốn đem người áp đảo, hôn cô một trận, ai bảo cô nói không xuôi tai, nhưng vừa nghĩ tới lực tự chủ của bản thân càng ngày càng kém, rốt cuộc nhịn không được, chỉ nói một câu: "Vậy thì luyện thành tảng đá, còn không mau đi rửa mặt."
"Biết rồi!"
Úy Ương vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, trong lòng rầu rĩ, người này rõ ràng đau lòng cô, lại một hai hung hăng thành như thế, thật sự không hiểu ôn nhu quá rồi.
Miệng âm thầm mắng, đợi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, cô lại sửng sốt, sau đó, gương mặt đỏ bừng.
Giờ này khắc này, trên người cô mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa, đai lưng ở eo lỏng ra, bên trong..
Bên trong cư nhiên lại không mặc gì..
Xương quai xanh xinh