Ngoài cửa, Tiểu Tư sửng sốt, như thế nào bản thân thành lá chắn rồi?
Khủng bố nhất là, lực chú ý của Mộ Nhung Trưng đã từ trên người Úy Ương di chuyển tới người hắn, ánh mắt cơ trí không khéo kia, lóe lên đánh giá thật sâu, tự nhiên đối với hắn sinh ra một hứng thú nồng đầm, bất giác đầu hắn tê dại, sau lưng phát lạnh.
"Cậu thực sự biết đánh?"
Hắn mở miệng nói.
"Ách.
.
"
Tiểu Tư muốn từ chối.
Với kiểu quan quân ma quỷ này so chiêu, cũng không phải là chuyện thú vị gì, hắn lại không muốn làm bao cát.
Bé Ngoan lại vui mừng vỗ tay: "Được ạ được ạ, anh Tiểu Tư, em muốn xem hai người thi đấu.
"
Tiểu Tư: "! "
Hắn bất đắc dĩ liếc mắt một cái: Tiểu quỷ, có ai đối với chồng như em thế không?
"Vậy qua đây thi đấu một chút.
"
Mộ Nhung Trưng nắm tay niết kêu canh cách vang động.
Loại tiểu bạch kiểm này, có thể có mấy cân mấy lượng, trong lòng hắn rất tò mò.
"Mộ tiên sinh, tôi sợ rằng không phải đối thủ của anh.
"
"Không sao, đến đâu hay tới đó.
"
Tránh cũng không thể tránh, Tiểu Tư chỉ có thể cởi áo khoác ngoài, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, căng da đầu nắm một quyền, "Vậy đành tự xấu mặt rồi.
"
"Mời.
"
Mộ Nhung Trưng một tay chắp tay sau lưng, ngạo nghễ phun ra một chữ.
Trong phòng luyện võ, một người mặc áo Tae Kwon Do đen, một thân túc sát thần bí, một người áo sơ mi trắng quần vàng nhạt, nụ cười nhàn nhạt, đối lập mà chiến đấu, hình thành một sự tương phản mãnh liệt.
Úy Ương nhìn, tuy rằng gương mặt Tiểu Tư, rất dễ gần đáng yêu, nhưng có vẻ non nớt chút, so sánh thì Mộ Nhung Trưng lại càng có mị lực đàn ông!
Ai nha, cô hiện giờ nhìn người đàn ông này, như thế nào càng nhìn càng vừa mắt thế!
Thật sự muốn điên rồi.
Lại nói công phu của Mộ Nhung Trưng, đó là đánh nhau lăn lộn từ nhỏ mà luyện thành, hắn sở dĩ có thể luyện thành một thân thủ ai cũng sợ hãi, hoàn toàn là bị cậu hắn bức ra------Nếu không luyện tốt, sẽ bị cậu hắn đánh đến mức cả người biến thành một khối tím, hắn là người có lòng tự trọng cực kỳ cường hãn, sao có thể chịu đựng bản thân bị khinh dễ lần nữa.
Một năm lại một năm, hắn cứ như vậy luyện thành một thân bản lĩnh ngạo nghễ.
Cao thủ so chiêu, vào chiêu liền có thể đánh giá được đối phương có mấy cân mấy lượng.
Thân thủ của Mộ Nhung Trưng, từng chiêu uy mãnh uy vũ, từng bước sát khí thay nhau nổi lên, cú đấm kia đánh tới đằng đằng sát khí, khiến người không dám tiếp chiêu.
Mà Tiểu Tư ấy à, bước chân nhẹ nhàng, chiêu thức nhìn như mơ hồ vô lực, kỳ thực giảo hoạt biến đổi, tuy không đến mức lực rót ngàn cân, nhưng, cứng đối cứng, sắc mặt hắn cũng không hề biến sắc, có thể thấy được bản lĩnh hắn cũng rất thâm hậu.
Bên cạnh, phó quan Trương nhìn mà âm thầm giật mình: Cái người Tiểu Tư khí chất nồng đậm thư sinh này, thân thủ cư nhiên lợi hại như thế, so với cái bọc mủ Liễu Hãn Sanh kia mạnh hơn quá nhiều quá nhiều rồi.
Nhìn mà xem, vừa đánh liền là mấy chục hiệp, hắn thế nhưng mặt không đỏ thở không gấp, tuy rằng dần dần yếu thế, nhưng không vì thế mà rối loạn trận tuyến, cứ như vậy tiếp tục, còn có thể phải tăng nắm đấm một trận mới có thể hoàn toàn bị thua.
Chậc chậc chậc, giỏi, hẳn là tới tòng quân à!
Trong lòng phó quan Trương âm thầm nghĩ.
Mấy năm nay, hắn đã hình thành một cái tật xấu, nhìn thấy tư chất tốt, liền muốn đem người đó kéo tới trong quân huấn luyện thật tốt, bồi dưỡng bọn họ hết thảy thành tinh duệ, trở thành binh khí tinh anh bảo vệ tổ quốc.
Úy Ương nắm tay Bé Ngoan, xem đến cứng lưỡi, nuốt nước miếng.
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên nhìn Mộ Nhung Trưng đấu với người khác, lúc nhìn thấy hắn đấm tường lõm một vết sâu, đôi mắt trợn tròn.
Trời ạ, người đàn ông này là thiết đúc thành sao?
Võ lực cường đại như thế?
Loại năng lượng này nếu mà dùng trên người cô, sớm đã bị ngã chết mấy lần rồi.
Nhưng, Tiểu Tư có thể vững vàng đón được sự tấn công của hắn, dù dần dần không có sức chống cự, nhưng hai người này một người là người dã man thao luyện hàng năm trong quân, một người là thư sinh hào hoa phong nhã, nhìn dáng vẻ, hẳn vẫn là học sinh đi!
Cho nên, võ lực của Tiểu Tư này quả nhiên cũng rất lợi hại!
Bé Ngoan lại càng vỗ tay thật mạnh: "Lợi hại quá, lợi hại quá, anh trai lớn lại có thể đánh anh Tiểu Tư tìm không được hướng Bắc rồi, thật sự quá trâu bò.
"
Đó chính là cha cô bé nha!
Cô bé tham lam nhìn cha, vẻ mặt lấy làm tự hào.
Cha của bé, là người cha lợi hại nhất trên đời.
Tiểu Tư có chút rầu rĩ, nhớ tới bình thường, nếu hắn với người ta thi đấu, cô bé đều sẽ hô: "Anh tiểu Tư