Bây giờ mới 3 giờ, theo lý mà nói, hội đấu giá vẫn đang tiến hành, người này lại quay về khách sạn, đương nhiên đúng rồi, nếu không cũng không có khả năng tới đây nhanh như thế.
"Úy Ương, không cần vội vàng bàn hạng mục, Sở tiên sinh vừa tới, em để Sở tiên sinh ngồi đã, phó quan Trương, gọi Water tới, lấy cho Sở tiên sinh một ly đồ uống."
Mộ Nhung Trưng vừa mở miệng, liền khống chế quyền chủ đạo trong sân, mà phản ứng rất bình tĩnh, không nói cái khác, bởi vì vừa nãy hắn đã nhận được tin tức: Hội đấu giá bán đất mảnh số 3 với mảnh số 7 đã có chủ, toàn bộ giống Úy Ương dự liệu.
Phần phán đoán của nha đầu này, thực khiến hắn ngạc nhiên.
Úy Ương thấy hắn một chút cũng không kinh ngạc, nhớ tới lúc trước Lục Kinh Niên đã cùng hắn nói chuyện riêng mấy câu, xem ra đã biết rồi----Người này trầm ổn như thế, quả nhiên là người làm chuyện lớn.
Ài, bây giờ, cô nhìn hắn, hình như cái gì cũng vừa mắt.
"Sở tiên sinh, Ngài muốn uống gì?"
Water được phó quan Trương gọi tới, cung kính hỏi.
Sở Kiêu Dao sau khi ngồi xuống gọi một ly nước, ánh mắt ngay sau đó lại chuyển rời từ trên người "em gái Mộ" sang gương mặt của Mộ Nhung Trưng, đợi Water đưa tới một ly nước chanh mới tiếp tục đề tài trước đó, nói thẳng: "Không dấu hai người, mảnh đất 18 vịnh này, diện tích quá lớn, chỉ dựa vào Sở gia chúng tôi không có cách nào một miếng nuốt trọn một mảnh đất lớn như thế..
Mộ tiên sinh, tôi muốn nghe một chút cách nghĩ của anh, đến em gái anh cũng muốn đầu tư mảnh đất này, xem ra, anh đã tới, cũng là bởi vì xúc tiến hợp tác hạng mục này đi.."
Lục Kinh Niên là người như nào, hắn biết, nhưng hắn không rõ người này có nước cờ gì.
Hôm qua cho người đi điều tra, không có cái tin tức hữu dụng gì.
Mộ Nhung Trưng không lập tức nói tiếp, mà nhàn nhạt uống một ngụm trà, mới nói: "Nói ra, ta không phải người làm ăn, Lục Kinh Niên tiên sinh mới đúng.
Ồ, hắn tới rồi, nếu Sở tiên sinh anh nói vấn đề tiền đầu tư khó khăn, thế thì cùng lão Lục thảo luận một chút đi.."
"Ài, Sở tiên sinh tới rồi, thật ngại quá, vừa đi vệ sinh một chút..
Bây giờ, nếu anh có ý với 18 vịnh, chúng ta có thể bàn bước đầu tiên trước.."
Lục Kinh NIên từ nhà vệ sinh gần đó chạy tới, cả mặt là nụ cười so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn.
Hắn tới chưa bao lâu, tin tức trong hội đấu giá chính là hắn đưa tới.
Buổi chiều, Mộ Nhung Trưng đưa Úy Ương tới bãi cát khách sạn, liền ở đây dựng ô chắn nắng, đọc sách, xem phong cảnh, nằm nghỉ trưa trên ghế, thời gian trở nên thong thả, càng có từng đợt nhu tình nhè nhẹ, trên mặt mày bọn họ âm thầm lưu chuyển, tận tới người Lục Kinh Niên ồn ào này tới, mới đánh vỡ thế giới của hai người họ.
"Lục tiên sinh muốn bàn như thế nào?"
Sở Kiêu Dao ngồi dựa vào ghế mây, cười nhã nhặn như ngọc, nhưng mặt mày sắc bén, vẫn là không thể xem nhẹ.
"Hạng mục này, tôi với Mộ tiên sinh đều muốn chia một bát canh, nhưng chính là như anh nói, diện tích quá lớn, người bình thường một miếng nuốt không trôi, cũng không dám ăn, vậy hợp tác cùng nhau khai phá, anh thấy thế nào?"
Lục Kinh Niên lời này vừa nói ra, Úy Ương hoàn toàn rõ ràng rồi:
Hải cảng Tứ Hải sở dĩ làm xuất sắc như vậy, phía dưới quả nhiên có Mộ Nhung Trưng âm thầm quạt gió thêm củi.
Ôi trời ạ, bạn trai mới nhận chức này của cô, thế lực ngầm này, lúc hắn hai mươi hai tuổi đã không bình thường rồi!
Xuất sắc, thật sự xuất sắc.
"Ồ, không biết Lục tiên sinh có phương án hợp tác gì hay? Nói ra, cho tôi cân nhắc xem xét, xem có được hay không?"
Lời nói Sở Kiêu Dao rất bảo thủ.
Cũng đúng, lòng phòng bị người không thể không có, dù gì đây không phải chuyện làm ăn nhỏ.
"Ở chỗ tôi có một phương án hợp tác sơ bộ, anh có thể xem sơ lược, đến cuối cùng lợi ích phân chia như nào, anh muốn có một tỷ lệ hợp lý, chúng tôi cũng muốn đạt tới một tỷ lệ, sau đó lại tiếp tục thương nghị."
Lục Kinh Niên từ trên tay thuộc hạ lấy tới một túi công văn, từ trong lấy ra một phần tư liệu đưa tới.
Sở Kiêu Dao liếc mắt một cái, nhận lấy, xem..
"Cái kia, anh..
Nhung Trưng, em có thể xem một chút không?"
Ánh mắt Úy Ương trông mong nhìn, trong lòng rất tò mò hạng mục 18 vịnh sơ lược định ra như thế nào, cũng muốn nhìn một chút.
Lúc mở miệng xin, nghĩ gọi "Tứ thiếu" quá kỳ quái, gọi "Mộ Nhung Trưng" quá phân cách, vì thế gọi "Nhung Trưng", sau đó lại cảm thấy quá thân mật, vội vàng thêm vào chữ "Anh", bởi vì ở giữa dừng một chút, cho nên đem câu "Anh Nhung Trưng" gọi