"Cậu muốn tới đệ nhất cao học?"
Úy Ương hỏi Tư Tiểu Bắc.
Tư Tiểu Bắc trước tiên là ngẩn người, nhận được ánh mắt ném tới của Bé Ngoan, hắn hiểu rồi, cô gái nhỏ này không thỏa mãn nhìn từ xa nữa, nhìn xem, giờ đã muốn nghênh ngang vào nhà như thế nào.
"Um. Tôi đang làm thủ tục chuyển trường, mấy ngày nữa sẽ tới đệ nhất cao."
Hắn gật đầu, phối hợp với Bé Ngoan.
"Cậu không phải là người huyện Giang sao? Trên huyện Giang có thành phố Giang cấp thành phố, đệ nhất cao này cũng là trường học không tồi, huyện Giang cách thành phố Giang xa như thế, sao cậu lại nghĩ muốn tới thành phố Ôn học?"
"Um, có chút nguyên nhân riêng."
Hắn hàm súc mà không nói toạc ra.
Úy Ương không gượng hỏi nữa, chuyển đề tài: "Ồ, trường học không phải có ký túc xá sao?"
"Tôi phải mang theo Bé Ngoan, không thể ở kí túc xá nam, cho nên chuẩn bị thuê phòng ở bên ngoài."
"Bé Ngoan không cần học?"
Úy Ương nhìn Bé Ngoan, tuổi tác này, hẳn là đang học tiểu học rồi nha!
"Không thể. Bé Ngoan mắc bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, tôi phải trông em ấy.. Chị Úy, thực không giấu gì, chúng em sở dĩ chạy đến thành phố Ôn, chính là bởi vì y thuật thành phố Ôn tương đối phát triển, nhân dân cả nước đều biết nơi này có đại học y khoa tốt nhất, cùng với bệnh viện tốt nhất cả nước. Chúng em tới thành phố Ôn, chủ yếu là khám bệnh, thứ yếu là học tập, cho nên nào sợ là đi đệ nhất cao học, em cũng mang cô bé bên người, nửa bước không thể rời.. Nha đầu này của chúng tôi, rất có khả năng gặp rắc rối, không lưu ý một cái, liền có thể kéo họa lớn cho em.."
Lúc nói chuyện, hắn vuốt mái tóc của Bé Ngoan, tuy rằng miệng trách cứ, giơ tay nhấc chân lại đều là thương tiếc.
Úy Ương ngừng ánh cười, theo bản năng duỗi tay chạm cổ tay nhỏ mảnh mai đó, tìm tòi, trên mặt lộ sắc thái kinh ngạc kỳ quái.
Trời đất, mạch tượng này cũng quá cổ quái đi.
Nếu theo kinh nghiệm, Bé Ngoan căn bản chính là một xác sống, hẳn là nằm trên giường, đợi ngày đại nạn tới, nhưng, cố tình cô bé lại tung tăng nhảy nhót, trừ sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, nhiệt độ cơ thể có chút thấp khác hẳn người thường, căn bản nhìn không ra cô bé có cái gì khác thường.
Tại sao lại như vậy?
Cô không khỏi liên tục bắt mạch, chẩn bệnh ra đều như nhau.
"Bé Ngoan đây là mắc bệnh gì?"
Thứ cho cô biết bệnh tật trong thiên hạ, lại chẩn không ra nguyên nhân phát bệnh, trong lòng không tránh khỏi quái gở kinh ngạc.
"Nói không ra, đó là bệnh mang theo từ trong thai ra, lúc tốt lúc xấu.. Anh vì ở cùng em, thường xin nghỉ, đều không thể học hành tốt.. Gần đây em suy nghĩ, không thể lại chậm trễ việc học của anh nữa, muốn cùng học, nếu như thế, còn có thể lúc nào cũng gặp được chị Úy, chị nói tốt biết bao."
Bé Ngoan cười xán lạn, tiếng nói ngọt ngào dễ nghe.
Một đứa trẻ mắc phải bệnh nan y, trạng thái tốt như vậy thật sự là ngoan đến mức khiến cô đau lòng đến tận xương tủy.
Cô không khỏi duỗi tay ôm đứa trẻ đáng thương này vào trong lòng ngực.
Một lát sau, cô cười nói: "Um, nhìn tới một phần Bé Ngoan ngoan như vậy, sau này, Bé Ngoan đến ở nhà chị, em thấy thế nào? Nhà chúng ta có một phòng nhỏ khác còn trống!"
"Thật sự? Đây là chuyện tốt nhất.."
Ánh mắt Bé Ngoan sáng lên, quay đầu hướng một ánh mắt với Tiểu Tư, cả mặt dương dương tự đắc: Anh Tiểu Tư, chúng ta có thể đến ở nhà mẹ rồi, sau này không cần dùng kính viễn vọng nén nhìn nữa.
Tiểu Tư giật giật khóe môi, không thấy chuyện này khả thi-----Phía Mộ Nhung Trưng khẳng định không đồng ý.
"Bé Ngoan, em xem, anh trai lớn ở bên kia, muốn ở nhà chị, còn phải có anh trai lớn đồng ý, nhanh.. Đi làm nũng với anh trai lớn."
Cô xúi giục, muốn bán đứng người kia.
"Được ạ!"
Bé Ngoan nhanh chân chạy như bay tới.
Rất dễ lừa.
Úy Ương thu lại nụ cười, quay đầu nhìn thiếu niên rực rỡ này, biểu tình có vẻ ngưng trọng: "Tiểu Tư, Bé Ngoan có biết tình hình của bản thân