Giờ phút này, Kỳ Cao thực rất hiếu kỳ cô gái kia có quan hệ gì với hắn.
Mộ Nhung Trưng bên cạnh đối diện với ánh mắt đánh giá của cậu, không cần nghĩ ngợi liền nhả ra một câu: "Vợ tương lai của cháu trai Người."
Két..
Bánh xe trượt dài.
Người lái xe là phó quan của Kỳ Cao, bởi vì câu này, tay lái bị lệch.
Kinh hãi.
Người trong xe ngơ ngẩn.
Kỳ Cao không khỏi nhíu mày, nhìn phó quan, "Coi như không nghe thấy gì!"
"Rõ!"
Phó quan đáp.
"Cũng không được nhắc tới trước mặt phu nhân."
"Rõ!"
Khó trách phó quan của hắn kinh hãi, thật ra hắn cũng thế.
Tên nhóc này không thông suốt thì thôi, một khi thông suốt liền cưới về nhà, biến hóa này cũng quá lớn đi.
Bất quá, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, không hề giận giữ mà hỏi tới cùng, chỉ nhàn nhạt ném xuống một câu: "Người trẻ tuổi lúc mưa lúc nắng, ai biết được sau này sẽ như thế nào đâu?"
Ngụ ý là, chuyện này làm không có tính toán.
Ai chưa từng có thời trẻ?
Cách nghĩ thời trẻ tuổi táo bạo, với cách nghĩ sau này khẳng định sẽ không giống nhau.
"Vậy Người cứ để cháu phát triển tự do, đừng nhúng tay vào! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, xin Người đứng về phía cháu từ đầu đến cuối, có thể chứ?"
Mộ Nhung Trưng rất nghiêm túc xin một câu.
Tên nhóc này không thích lôi kéo bên ngoài, mọi việc hắn đều thích dùng thực lực bản thân giải quyết, đây là vì tương lai mà trải thảm trước à!
"Gia thế thế nào?"
Kỳ Cao không thể không coi trọng: Hắn không phải loại người sẽ chơi đùa thôi đâu.
"Không gia thế."
Đáp án này khiến Kỳ Cao nhíu mày càng chặt.
"Bao nhiêu tuổi?"
"16. Học sinh cao trung."
"Kém ước chừng 6 tuổi." Kỳ Cao trực tiếp lắc đầu: "Cháu trầm ổn như thế, sao lại nhìn trúng một học sinh cao trung?"
Đúng, trong mắt rất nhiều người, học sinh cao trung vẫn là đứa trẻ chưa hiểu thế sự, lại thêm cô không có gia thế tốt, cho nên, có thể khẳng định cô không có nhiều kiến thức gì, sao hiểu chuyện gì, cũng chính là kiểu chuyện như vậy.
Trong cuộc sống, rất nhiều người đều xem trọng môn đăng hộ đối, cái này là có nguyên nhân cả, nam nữ trong hôn nhân, hẳn là có gia thế ngang nhau, học thức ngang nhau, tầm mắt như nhau, chỉ có như vậy, mới có thể có tiếng nói chung, mới có thể đỡ đần tốt hơn, nếu khác biệt quá lớn, mới đầu cũng có thể cảm thấy mới mẻ thích thú, thời gian lâu rồi, khoảng cách giữa hai bên sẽ thể hiện ra, liền sẽ xảy ra các loại mâu thuẫn.
Thân thế của Mộ Nhung Trưng gắn định hắn sẽ trải qua cuộc sống không tầm thường, mà người phụ nữ bên cạnh hắn, nếu quá bình thường, sẽ sinh ra chênh lệch, tư tưởng thế giới quan nếu không cùng một tầng hiểu biết, bọn họ sao có thể cùng nhau chung sống?
"Cậu, sau này cậu sẽ hiểu, cô ấy không phải học sinh cao trung bình thường."
Hắn biện hộ một câu đơn giản, hơn nữa tin tưởng, nếu cậu gặp cô, cũng sẽ yêu thích cô.
"Được rồi, người khi bước vào hôn nhân, sẽ cảm thấy người bản thân thích là độc nhất vô nhị. Đợi lúc trái tim cháu bình tĩnh lại rồi, sẽ nhìn rõ ràng tất cả. Ta có thể khẳng định: Các cháu sẽ không thành đâu. Chơi thì chơi, đừng bởi vì cô ấy mà hủy đi toàn bộ kế hoạch của cháu mới là tốt."
Trong lòng Kỳ Cao đã có một cái dự kiến như thế.
"Cậu, cháu không chơi bời."
Mộ Nhung Trưng vẻ mặt đanh lại.
Kỳ Cao không cho là thế, chuyển đề tài: "Nói chuyện chính. Chuyện riêng của cháu, ta sẽ không tham gia. Nhưng cháu muốn dựa vào ý tưởng bản thân muốn làm gì thì làm thì nghĩ tới hậu quả. Cháu nên hiểu rõ, lớn trong vòng quyền lực, muốn thành công, phải hiểu dựa thế lực, người phụ nữ bên cạnh có ưu tú hay không, đối với phát triển của cháu sau này, có ảnh hưởng trực tiếp.."
"Vậy cậu cưới dì nhỏ, cũng là lựa chọn có cân nhắc lợi ích sao?"
Hắn nhàn nhạt hỏi lại.
"Cái này lúc đầu đích thực chính là vì ích lợi liên minh.."
A, loại đáp án này, thật là con mẹ nó nói làm người ta khó chịu.
Nhưng nói cũng là sự thật.
Trong cái vòng này, môn đăng hộ đối là cốt dễ, tình cảm ngược lại không phải quá quan trọng.
"Cháu không muốn ích lợi liên hôn." Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt nói: "Cháu muốn tất cả là bản thân giành