"Nói lời giữ lời nhé, em có thể trở về đi học đúng chứ? Đúng chứ?"
Lòng cô tràn đầy vui mừng kêu lên.
"Ừ."
Hắn đáp, nét cười luôn treo ở đuôi lông mày, treo trên khóe môi.
Úy Ương cũng xì cười, vui quá đi!
"Ai nha, sớm biết bôi đen mặt em có thể chọc anh cười em liền bôi sớm hơn rồi.. Hazz, Anh cười như thế đẹp biết bao, vì sao cả ngày không cười chứ? Sống vui vẻ một chút đi.. Sau này cười nhiều vào, giống như em vậy.."
Cô cố ý cười lộ hàm răng trắng, làm mẫu cho hắn.
Hắn vươn tay, kéo cô lại, "Qua đây, rửa mặt.. Cá để Tô Triết coi cho.."
"Ồ.."
Lúc rửa, Mộ Nhung Trưng lấy ra cái khăn mang theo người, lau nhọ trên mặt đi cho cô, nơi khăn ướt đi đến đem tới từng đợt mát lạnh, mà ánh mắt ôn nhu của hắn, khiến cô không dám nhìn thẳng, trong lòng có một loại tình cảm kỳ quái đang chầm chậm tới, sắp khiến cô thiêu trụi rồi..
"Được rồi."
Mộ Nhung Trưng lau sạch cho cô.
Gương mặt hồng hồng non mềm, hiện lên từng tầng ửng hồng nhàn nhạt, lại chọc người như vậy.
Hắn liếc, tim đập nhanh dần, nhướn người, cắn nhẹ môi cô một cái, thấp giọng hỏi, "Chọc anh cười là vì muốn đi học à? Nếu anh nói kể cả em không chọc anh cười, anh cũng vẫn cho em quay về trường học, em còn muốn dốc hết tâm tư chọc anh cười không?"
"Sẽ không." Cô trả lời dứt khoát, "Con người anh quá lạnh lùng, chọc anh cười khó lắm. Mấy ngày nay em vẫn luôn buồn bực, sầu muộn sắp bạc đầu rồi. Bất quá, anh thật sự nên cười nhiều vào. Em thích anh cười. Đẹp. Lúc anh không cười giống như tảng đá vậy; Anh cười lên liền giống ánh mặt trời, có thể khiến người cảm thấy ấm áp, có thể cho người ta hy vọng.. Sau này cười nhiều hơn có được không?"
Cô yêu cầu, còn nhè nhẹ lôi kéo cổ áo hắn, làm hai người có vẻ vô cùng thân mật.
Hắn hơi thu lại nụ cười, khụ khụ mấy cái, "Sau này, anh cố gắng."
"Đi ăn cá nhé?"
"Được."
Hắn của lúc này, thật sự rất nghe lời.
Cô thích hắn như thế.
"Đi!"
Cô kéo hắn ra ngoài.
Một mâm cá thơm ngào ngạt, rải lên hành lá, hương cay thấm mũi, hấp dẫn người muốn ăn.
Ngồi gần biển.
Úy Ương dùng chén nhỏ xắn một miếng thịt cá đút tới miệng người đàn ông bên cạnh, "Nếm thử xem."
Người đàn ông liếc mắt một cái, mở miệng, rất tươi, rất cay, ngon cực kỳ, đúng vị hắn thích.
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Xem ra anh cũng thích ăn cay."
"Um."
"Em cũng cực kỳ thích ăn cay."
Thực ra trước đây, hắn không thích ăn cay, bởi vì cô thích, hắn mới thích.
Một con cá hai cân rưỡi, hai người ăn hết sạch.
Cô ăn đến mặt mày hớn hở, mà hắn ăn đến tâm tình thoải mái.
Chỉ là một con cá, lại khiến hắn có cảm giác vợ chồng, hắn rất vừa lòng.
Đồng thời, Úy Ương hiểu rõ một chuyện: Mộ Nhung Trưng tính cách tuy có chút cổ quái, nhưng, chỉ cần hắn vừa lòng, một chuyện đơn giản liền có thể khiến hắn lộ ra nụ cười thật lòng - Đây quả thật là một người đàn ông giỏi dấu diếm tâm tình bản thân.
Thân làm một bác sĩ, cô biết rất rõ, mỗi một đứa trẻ sinh ra đều có một tính tình thật, bọn họ khóc thì khóc, muốn cười liền cười, chưa từng dấu diếm hỉ nộ ái ố của bản thân, cuối cùng khi bước vào hoàn cảnh để trưởng thành, tất cả đứa trẻ trên đời đều thay đổi.
Tâm lý học nói, hoàn cảnh tạo nên con người.
Sự lạnh lùng của hắn, sự ít cười, sự bá đạo của hắn, đều là hoàn cảnh tạo thành.
Cô đột nhiên nghĩ, kia tột cùng là cái hoàn cảnh như thế nào lại khiến hắn trở thành bộ dáng như thế?
Nói ra thời gian cô với hắn ở chung không nhiều, đối với trạng thái cuộc sống của hắn hầu như không hiểu nhiều, nghĩ mà xem, đoạn hôn nhân từng trải qua kia thật sự thất bại quá.
Hiện tại thì sao, đối với quá khứ của hắn, cô dường như càng ngày càng hiếu kỳ.
Nhưng cô lại muốn nhẫn nhịn, không đi hỏi.
Nhưng mà càng nhẫn nhịn lại càng hiếu kỳ.
Hazz, đây quả thật là một chuyện rối rắm.
*
"Vì sao muốn tới chỗ này?"
Lúc đi dạo chậm rãi trên bãi biển, cô hỏi.
Trong đó, khẳng định có nguyên nhân.
"Anh