Không nhìn nổi nữa Sở Kiêu Dao xoay người ngồi vào trong xe.
Thành Minh đã ngộ ra đạo lý, theo vào ghế điều khiển, nhất thời không biết phải an ủi ông chủ thế nào, lặng im thật lâu mới nói: "Có muốn về không?"
"Thành Minh, sau khi về điều tra cho ta một người."
Ông chủ đột nhiên đưa ra một chỉ thị.
"Ai?"
"Úy Ương. Liên quan đến cuộc đời của cô ấy, toàn bộ điều tra rõ ràng cho ta. Trong mấy ngày này. Ta muốn biết tất cả chuyện trong cuộc sống của cô ấy."
"Vâng. Quay về tôi liền đi làm."
"Um, lái xe thôi!"
Sở Kiêu Dao hai mươi bảy tuổi, trong sinh mệnh hai mươi bảy năm của hắn, mỗi khi gặp chuyện gì, chưa từng lùi bước bao giờ, mặc kệ đối mặt với cản trở gì, hắn tuyệt đối không từ bỏ dễ dàng đâu.
Lúc trước, lúc cha hắn qua đời, hắn của hai mươi tuổi từ nước ngoài trở về, đối mặt với cục diện gần như chia năm xẻ bảy của tập đoàn tài chính Sở Thị, là hắn dựa vào thực lực của chính mình khắc phục khó khăn trùng trùng, lấy được sự tín nhiệm của tất cả cổ đông, tiếp tục ngồi vào cái ghế chủ tịch, cũng đánh bại tất cả sự đoạt quyền của thúc phụ, dẫn dắt tập đoàn đi qua cục diện trình trệ, khiến tập đoàn ngày một thịnh vượng, làm cái tên Sở Kiêu Dao trở thành sự kiêu ngạo của Sở gia.
Hắn, chính là người như thế, một khi nhận định sẽ cố chấp đến cùng.
Đến nay, không dễ dàng gì mới gặp được một cô gái vừa mắt, lại là hoa đã có chủ, hắn tiếc nuối không thôi, nhưng hiện giờ, hắn ngẫm kỹ lại, phát hiện không đúng lắm.
Giả sử tên Mộ Nhung Trưng này thật sự là người của Bùi gia, con trai trưởng với con trai thứ của Bùi tư lệnh, hôn sự đều tổ chức khí phái phi phàm, lễ đính hôn của Tam tiểu thư cũng lớn phô trương hiếm thấy ở Nam Giang, nếu hắn là quý công tử nhà Bùi gia, cưới tất nhiên là tiểu thư khuê các, đã là hai đại gia tộc liên hôn, thế nhất định sẽ kinh động trong giới thương nhân chính trị Nam Giang.
Quan trọng là năm nay không có bất cứ cái liên hôn kinh động xôn xao nào, nhưng thật là Bùi gia sắp tổ chức cái tiệc mừng thọ kia, đã kinh động Nam Giang rồi.
Cũng là nói, Mộ Nhung Trưng của hiện giờ nhất định phải là thân phận độc thân, cho nên, Úy tiểu thư này không thể là vợ hắn được, nhiều nhất chính là người thương mà thôi.
Nếu đã không có kết hôn, liền sẽ có vô số biến số, tương lai thế nào, cũng không phải Mộ Nhung Trưng hắn có thể nắm được.
Nói cách khác, hắn vẫn còn cơ hội.
Nghĩ mà xem à, Bùi gia là một gia tộc lớn như thế, vợ tương lai của Bùi Tứ thiếu nếu không có một chút hậu đài, muốn gả vào thật sự là có chút người ngốc nói mơ!
Nhưng Sở gia hắn, cha mẹ đều không, hôn nhân có thể tự làm chủ, ở điểm này, hắn có ưu thế hơn nhiều so với Mộ Nhung Trưng.
*
Màn đêm buông xuống.
Thành Minh hấp tấp từ bên ngoài đi vào phòng làm việc của Sở Kiêu Dao.
"Tiên sinh, vừa nãy, Mộ Nhung Trưng rời khỏi Hải Tân rồi."
"Đi rồi? Vậy sao anh không đi theo, lại chạy tới chỗ ta làm gì?"
Sở Kiêu Dao đang mặc áo khoác ngoài, chuẩn bị đi bệnh viện chăm em gái.
"Tôi không theo kịp."
Thành Minh cười khổ.
Sở Kiêu Dao ngẩn người, không hiểu, hỏi: "Cái gì gọi là không theo kịp?"
"Không biết từ đâu điều tới một phi cơ trực thăng quân dụng, vừa nãy dừng trên đỉnh tòa nhà rạp chiếu phim, một đoàn người bọn họ đi lên phi cơ rời đi."
Đáp án này, thật đúng là kinh hãi người cực độ.
Sở Kiêu Dao bất giác ngẩn ra, cắn răng nói: "Phi cơ trực thăng quân dụng?"
Hiện tại là năm 1980, bốn đại quân khu trong nước chỉ có một chỗ là khu không quân, ba đại quân khu khác cũng không nhất thiết phải có bộ đội nhảy dù, nhưng muốn điều động máy bay quân đội lại không phải chuyện dễ dàng gì, phải có một quy trình rườm ra.
Người này lại dễ dàng có thể điều động máy bay quân đội.
Cách làm như thế, hắn hẳn là có hai mục đích: Thứ nhất, chứng minh với hắn ta, hắn đích thực là có lai lịch không nhỏ; Thứ hai, hắn đang bảo vệ Úy Ương, không muốn để hắn biết thân phận của cô.
Nếu trên mặt đất, chỉ cần theo dõi xe của hắn, không khó điều tra ra tất cả về Úy Ương, nhưng trên không, hắn liền không theo được.
"He.." Hắn nhếch khóe môi, "Điều tra ra số hiệu của trực thăng kia chưa? Đưa số hiệu cho ta."
Quay về, hắn hỏi cậu của hắn, hoặc ít nhiều có thể hỏi được chút manh mối.
Sở Kiêu Dao hắn cũng không phải người thường, muốn điều