Liên quan đến cái tên này, mơ hồ thổi đến tai Úy Ương.
Sau khi lên cao trung, từ thầy cô nghe thấy vài lần, Tư Chính Bắc thuộc kinh đô: Thành phố Bình Tân - Thiếu niên thiên tài của trường Bình Tân.
Trường Bình Tân là trường xếp top 1 tốp 2 toàn A Quốc, nó từ tiểu học, đến trung học cơ sở, rồi đến cao trung, thành đại học, cùng với đại học đệ nhất Nam Giang luôn thi nhau tranh đấu thay phiên đứng top.
Nhiều năm trước đây, Tư Chính Bắc từng nhiều lần đại diện trường Bình Tân, lấy được giải thưởng toàn quốc.
Tỷ như, nhóm thiếu niên top 1 cuộc thi Tae Kwon Do toàn quốc, nhóm thiếu niên đệ nhất cuộc thi xạ kích cả nước..
Mà một tuần trước, Tư Chính Bắc lại lần nữa đại diện trường Tân Bình tham gia cuộc thi toán học toàn quốc, thi đạt thành tích nhóm cao trung ưu tú đệ nhất.
Mấu chốt là, hắn mới có 14 tuổi, vốn đang học lớp 10, lại có thể làm được đề thi cao trung, hiện tại, hắn còn chạy tới đệ nhất cao trung thành phố Ôn, nhảy một phát lên hai lớp..
Chậc chậc chậc, thật là không nghĩ tới, chàng trai thích cười này lại là một thiên tài khó gặp như thế.
Chẳng trách thầy Lôi như nhặt được bảo bối vậy.
Đối với thầy giáo mà nói, gặp được một học sinh ưu tú, đó là chuyện cực kỳ vui mừng, huống hồ lại còn là một học sinh có tướng mạo xinh đẹp, tính tình được người yêu thích chứ.
"Tư Tiểu Bắc, bạn ở trường Bình Tân học hành đang tốt đẹp, thế nào lại chạy tới trường học của bọn mình thế?"
Bạn học Ngô Quân rất tò mò hỏi.
Thường mà nói, người đều là hướng phía cao mà đi tới, so với trường Bình Tân, đệ nhất cao trung thành phố Ôn vốn đã không thể ngồi cùng hàng được, ở giữa kém một khoảng khác biệt như thế. Nhưng hắn lại từ một trường học như thế chạy tới trường đệ nhất cao Nam Giang, cách làm này người bình thường không cách nào hiểu được cả.
"Bởi vì em."
Một âm thanh non nớt của bé gái đột nhiên nhảy vào, trên người mặc một bộ váy màu trắng xinh đẹp, nụ cười xán lạn khoác cánh tay của Tư Tiểu Bắc, vừa dán vào người của thiếu niên, vừa không sợ hãi vẫy vẫy cái tay nhỏ:
"Chào mọi người, em tên Tư Tiểu Hy, em gái của anh Tiểu Tư, sau này lại là cái đuôi đi theo anh tiểu Tư. Sức khỏe của em không được tốt, phải tới thành phố Ôn khám bệnh, phải ở lại thành phố Ôn, anh của em vì muốn chăm sóc em nên chỉ có thể từ thành phố Bình Tân chuyển trường tới đây, sau này, vẫn mong giúp đỡ nhiều."
Úy Ương ngẩn người.
Đây là có ý gì?
"Thầy Lôi, em gái của Tư Tiểu Bắc không phải là cũng ở trong lớp ta học đấy chứ ạ.."
Một học sinh khác kỳ quái nói, biểu tình có vẻ có chút khoa trương.
"Đúng, trường học xem xét tới hoàn cảnh cá nhân có tính đặc thù, cho phép hắn mang em gái cùng tới trường học. Sau này cứ ngồi phía trước Úy Ương."
He, cư nhiên lại có loại chuyện này.
Tất cả mọi người đều hô lên kinh ngạc.
Sắc mặt của Úy Lan âm u, tự nhiên có thể nhận ra được, hai người này từng đứng ra làm chứng cô ta giả vờ ngã, hừ, đúng thật là oan gia ngõ hẹp!
"Được rồi! Trò Tư, dẫn em gái của em xuống dưới ngồi đi!"
"Vâng, thưa thầy."
Tư Tiểu Bắc gật đầu, dắt em gái đi xuống dưới.
Ánh mắt của Tư Tiểu Hy luôn rơi trên người Úy Ương, đôi mắt lấp lánh như sao cười xinh đẹp, trong lòng vui mừng: Tốt quá rồi, có thể cùng mẹ đi học rồi.
"Chào chị Úy."
Lúc tới gần, cô bé nói nhỏ chào cô một tiếng.
Úy Ương mỉm cười, khẽ trả lời: "Chào Bé Ngoan."
Vừa xa cách hơn nửa tháng, không nghĩ tới bọn họ sẽ dựa vào loại phương thức này gặp nhau lần nữa.
Càng không ngờ tới Tư Tiểu Bắc cư nhiên đến đi học cũng mang theo Bé Ngoan, thật đúng là huynh muội tình thâm!
Tư Tiểu Bắc hướng cô gật đầu, tới phía sau cô ngồi xuống.
"Được rồi được rồi, bắt đầu học thôi, mời cả lớp lật tới trang 178, hôm nay chúng ta cùng nhau vào tiết học mới.. tuần sau nữa chúng ta có buổi thi tháng, tiếp theo khoảng thời gian này các trò có thể luyện tập thật tốt, mỗi người tranh thủ đều phải thi được một kết quả tốt."
Thầy Lôi xoa xoa tay, dặn dò lời nói thấm thía.
Vừa nói tới thi tháng, tất cả học sinh đều "A ô" một tiếng, biểu hiện một chút tâm tình chán ghét kỳ thi tháng, đến mức khiến thầy Lôi bất đắc dĩ buông tay, trêu chọc nói:
"Các em học sinh, các em nên hoan hô mới phải, đối với các em mà nói, thi thêm một lần liền bớt đi một lần tra tấn, tóm lại có một ngày có thể xé bỏ sách vở, nhướng mày hào khí