Đây không phải là lần đầu tiên cô hôn hắn.
Nhưng là lần đầu tiên từ nội tâm cô phát ra muốn thân cận hắn - Cái người đàn ông ghen tuông này, không hiểu sao có chút đáng yêu.
Hắn giờ phút này, không phải người đàn ông bá đạo lạnh lùng vô tình kia, mà chỉ là một người đàn ông bình thường bởi vì thích mà trở lên giận dỗi.
Đàn ông luôn hào khí hơn so với phụ nữ, bọn họ sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà tính toán chi li, nhưng đàn ông cũng sẽ có lúc nhỏ nhen, ví dụ như người phụ nữ của mình bị người khác ức hiếp, bị người khác nhớ thương, liền trở nên nhỏ nhen - Nhỏ nhen không phải là vì hắn không có trí tuệ mà là vì để ý.
Sau khi nhìn rõ chút tâm tư nhỏ này của hắn, cô khó lòng khống chế, liền..
Kết quả, bởi vì cô hôn rất sốc nổi, dùng lực quá lớn, thế cho nên va vào răng của hắn, đau đến mức cô vội vàng đẩy ra, bưng kín miệng.
Muốn khóc.
Thật đúng là muốn mạng à, sao lại yếu như thế?
Mộ Nhung Trưng tự nhiên cũng bị va đau, đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhìn thấy cô che miệng vẻ mặt đau đớn khó chịu, bộ dáng ngốc nghếch xoay xoay tại chỗ, cảm xúc xấu trước đó toàn bộ bị tan biến hết, khóe môi bất giác cong lên, đôi mắt đóng băng theo đó liền bay lên ánh quang rực rỡ, con ngươi từng chút từng chút cong cong, ý cười như bức phá mây đi ra.
Đúng nha!
Hắn cư nhiên dễ dàng bị bộ dáng hành động nhếch nhác của cô chọc cho vui vẻ như thế, tâm tình liền rộng mở thông suốt, tự xét lại, tự cảm thấy bản thân ấu trĩ như thế, mà cô thì đáng yêu được yêu mến như thế.
Ài, còn có cái gì đáng để tức đâu chứ?
"Tiểu Uyên Ương, em sao lại ngốc như thế, dâng hiến nụ hôn, cũng có thể khiến bản thân đụng đau được?" Hắn kéo cô lại, âm thanh theo đó ôn nhu theo, ôn như tới có thể khiến xương cốt người ta theo đó mà xuống, "Lại đây, để anh xem xem, đụng ở chỗ nào? Đau lắm không?"
Đương nhiên đau chứ!
Nhưng, sống mà gặp quỷ à, vừa thấy người đàn ông này cười, cô đột nhiên ngây ngốc sửng sốt nhìn.
Nam sắc, nam sắc đáng giận, khiến cô mê mẩn đến mức quên cả kêu đau, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn hắn kéo tay của cô, kiểm tra cho cô.
Mộ Nhung Trưng nhìn thấy cái miệng nhỏ phấn hồng của cô chảy máu.
"Chảy máu rồi!"
Úy Ương hoàn hồn cũng thấy rồi, không khỏi bi hận kêu thảm: "Anh làm từ cục đá sao?"
"..."
Mộ Nhung Trưng buồn cười, lại cười lần nữa.
Hắn rất là vô tội nha!
Rõ ràng là tự cô xông tới, kết quả vẫn là trách hắn?
Cái này hình như không phải là lỗi của hắn mà!
"Còn cười.. Anh thấy em xui xẻo liền vui vẻ như thế?"
Tuy hắn cười lên rất đẹp, nhưng cô đang chịu tội mà, hắn đây là thấy vui khi người gặp họa, hoàn toàn không ý thức được bản thân là đang làm nũng, âm thanh kia ngọt ngào mềm mại.
"Um, ai bảo em hấp tấp bộp chộp như vậy. Đi thôi, vào phòng, xem xem có thể bôi thuốc lên không."
Hắn kéo cô lên phòng trên tầng.
Bên cạnh, phó quan Trương sớm đã lùi đi, bất quá đối với tranh chấp của đôi tình nhân này, hắn lại xem đến nghiện - Tứ thiếu vốn rất bực, kết quả bị Úy tiểu thư hôn một cái không tới như thế, hôn mà hết tức luôn - Ài, Úy tiểu thư tuyệt đối là khắc tinh của Tứ thiếu!
*
"Nhung Trưng, Tiểu Ương, các con về rồi à.. Ấy, trên miệng Tiểu Ương làm sao thế?"
Trình Ân từ trong phòng bếp đi ra, lúc nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ nắm tay đi vào, trên miệng Úy Ương chảy máu.
Mộ Nhung Trưng không nói gì, nhìn chằm chằm cô gái nào đó biểu tình ngại ngùng.
Gương mặt tròn tròn của Úy Ương hồng hồng, cũng không thể nói đây là bản thân hôn được, thấy biểu tình kỳ quái của hắn, cắn răng, nói: "Va vào một cục đá rách da ạ.."
Rất rõ ràng, Mộ Nhung Trưng chính là cục đá đó.
Hắn như cười như không liếc một cái, không nói gì, quay người đi tìm hộp thuốc, không lâu sau tìm thấy rồi, mở ra, từ trong đó tìm ra một lọ thuốc, lúc quay đầu, phát hiện Úy Ương đã chạy lên tầng,