Úy Ương tỉnh dập, eo mỏi lưng đau, cả người giống như rã rời, có thể thấy tối qua, cô bị ngã thảm như thế nào, bất quá, đợi cô rửa mặt, sắp xếp cặp sách xong, lúc nhìn phong thư trong cặp, tức khắc mặt mày hớn hở.
Là một tấm chi phiếu, trên đó có số tiền là 10 vạn. Ngoài ra còn có một dòng chữ.
"Úy tiểu thư: Vì cảm ơn sự nhắc nhở của cô, tôi chuẩn bị lễ mọn sơ sài, nhỏ bé không đáng kể, vẫn mong nhận lấy."
Đây không phải là Đô la nhưng 10 vạn tiền đích thực chỉ có thể tính là tiền lẻ hắn kiếm được, bất quá, cái này đối với cô mà nói, đã là một khoản cực lớn, có thể mua nhà lầu rồi, không hề tầm thường đâu..
Ài, kẻ có tiền ấy à, ra tay chính là rộng rãi.
Theo lý mà nói, cô không nên cầm, không nên cùng một một người đàn ông có suy nghĩ khác với cô ám muội không rõ, nhưng, cô nghĩ một lúc, vì sao lại không thể cầm?
Đây là lễ cảm ơn của Sở Kiêu Dao.
Đã là lễ cảm ơn, thì cùng tư tình không có quan hệ, dù gì, từ Sở Kiêu Dao mà nhìn, nếu cô không nhắc nhở, hắn có khả năng thật sự không thể mua được, cho nên, cô đích thực đã giúp hắn, nhận khoản tiền này hẳn là cũng hợp tình hợp lý.
Um, mặc kệ, nhận lấy, đợi chút nữa đổi tiền, cất giữ cẩn thận, tương lai tóm lại sẽ cần dùng đến.
Cô đem chi phiếu nhét lại vào phong thư, trong lòng đang suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Mộ Nhung Trưng hay không.
Đang nghĩ, Mộ Nhung Trưng đột nhiên từ bên ngoài đi vào, trên người mặc quần áo thể thao, trán toàn là mồ hôi, hắn vừa đi chạy bộ buổi sáng trở về, vốn là muốn kéo cô cùng chạy, nghĩ đến cô tối qua vận động quá độ, liền không gọi cô nữa.
Vừa vào liền thấy cô cầm phong thư mà Sở Kiêu Dao đưa ngây ngốc, hắn chợt nhớ ra tên gia hỏa đó đưa cô một phần lễ cảm ơn, tâm ý xoay chuyển, hỏi: "Tấm chi phiếu ý em định xử lý thế nào?"
Úy Ương lập tức xoay đầu, âm thầm cả kinh.
Tên gia hỏa này cư nhiên biết chuyện này?
Rõ ràng tấm phong thư này cất trong cặp chưa hề động tới mà!
"Sao anh biết Sở Kiêu Dao đưa em chi phiếu?"
Cô cực kỳ hiếu kỳ.
"Đoán."
Cái này cũng có thể đoán à!
Quả nhiên là trâu bò.
"Em muốn nhận có được không?"
Căn cứ vào hắn là người đàn ông nhỏ nhen, lại biết chuyện này rồi, vẫn là trưng cầu ý kiến của hắn thì tốt hơn.
Đã có vẻ tôn trọng, lại là một loại lấy lòng.
"10 vạn?"
"Lại là đoán?"
Cô cứng lưỡi.
Hắn không đáp, chỉ nói: "Nếu là 10 vạn Đô la, hắn có thể là sợ em không nhận. 10 vạn này tuy so với tiền hắn kiếm được không thể so sánh, nhưng cũng coi như là một khoản tiền lớn. Cầm đưa ra cũng không đến mức có vẻ hắn keo kiệt! Nếu là mấy vạn, sẽ có vẻ keo kiệt, không hợp với thân phận của hắn.."
Ài, đoán cũng quá chuẩn rồi!
Làm địch với kiểu người này, tuyệt đối không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Nhìn mà xem a, dễ dàng có thể nhìn thấu người khác.
"Anh.. Thật sự là có chút đáng sợ."
"Đáng sợ cái gì?"
Hắn nhàn nhạt liếc một cái.
"Nhìn sự tình quá chuẩn xác rồi."
Phần bản lĩnh này, khiến cô rất ngưỡng mộ.
"Nhìn nhiều rồi, tự nhiên chuẩn."
Lời này nói ra rất là khiêm tốn, nhìn người biết người loại bản lĩnh này, hoàn cảnh từ nhỏ nuôi dưỡng lại tai nghe mắt thấy như thế nào, nếu không có năng lực lĩnh ngộ siêu mạnh đó cũng là uổng phí - Chỉ có thể nói, hắn à, người sinh ra nên lăn lộn trong cái vòng chính trị hỗn tạp. Người bình thường nào có loại tầm mắt này.
"Vậy em giữ lại nha! Anh không để ý chứ!"
Cô cẩn thận nhìn hắn, chỉ sợ hắn không vui.
"Giữ đi! Không nhận cũng uổng. Em cho hắn kiếm phải đến 1000 vạn, coi như là tiền tiêu vặt.."
Còn coi là tiền tiêu vặt?
10 vạn đấy!
10 vạn ở cái năm 1980, đó đã là số tiềm kinh người rồi.
He he, cô chớp chớp mắt, đột nhiên liền biến thành đại phú, loại cảm giác này, thật sự là quá kích thích rồi - Um, tiền này, cô nhất định phải tiêu cho thật tốt, đến lúc đó, cô phải khiến nó tiền đẻ ra tiền, kiếm ra đời này cô cũng không tiêu hết tiền..
Úy Ương ngây ngốc mà nghĩ tới đẹp đẽ.
Mộ Nhung Trưng đi tắm rửa, nghĩ đến hắn hôm nay phải quay về doanh trại, đáy lòng vẫn còn hai chuyện vẫn chưa dặn dò xong, lúc vội vàng xông ra ngoài, nhìn thấy tiểu nha đầu này vẫn đang