Trước khi tan học về nhà, Úy Lan vốn muốn chuồn rồi, kết quả Giang Hải sớm đã tới trước cửa phòng học ban A canh, có mấy bạn học nhiều chuyện cũng vây quanh bên cạnh, xì xào: "Đi dọn WC, nhanh đi dọn WC.."
Toi rồi, chuồn không thoát rồi!
Trừ Giang Hải, ngoài ra bên cạnh còn có mấy nam sinh nữ sinh muốn xem trò hay, từng người từng người cười nhạo, đánh giá, bàn tán:
"Ai, các cậu mau nhìn a, bạn học Úy trên lưng đeo cặp ngăn nắp gọn gàng, đây là muốn chuồn mất à?"
"Ai nha, cái này cũng quá là không có tính tự giác rồi."
"Còn không phải à, vờ vịt, quá biết vờ vịt rồi.."
Cái gọi là lời nói đáng sợ, vì tránh cho nhân cách sụp đổ, Úy Lan cắn răng, quay lại phòng học để cặp sách, đi nhà vệ sinh nữ, đeo găng tay, từng gian từng gian ngồi xổm xuống hung hăng cọ rửa.
Ở đệ nhất cao, cô quét dọn mỗi ngày sẽ đánh nhà vệ sinh ba lần, buổi sáng một lần, buổi trưa một lần, tan học một lần.
Dù vậy, kiểu nhà vệ sinh này, vẫn là nơi hôi thối nhất trong trường, thập niên 80, còn chưa có loại đi xong xả ngay, nước thải có lúc không kịp đánh rửa, liền bốc mùi hôi thối.
Trường học có mấy nhà vệ sinh, Úy Lan cọ rửa là nhà vệ sinh nữ bên cạnh phòng học, học sinh ra vào nhiều nhất, tự nhiên cũng thối nhất bẩn nhất.
Cô ta vừa vào liền bịt mũi, từng luồng mùi lạ bốc lên khiến cô ta ghê tởm cực kỳ, đáy lòng tự nhiên cũng hận cực độ:
Úy Ương, mày cư nhiên dám để táo bẽ mặt, mày cư nhiên dám!
Đợi đó, mày đợi đó cho tao!
Tao sẽ khiến mày sống không yên ổn, tóm lại có một ngày, mày sẽ rơi vào tay tao, tới lúc đó, tao khiến mày kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Cọ rửa sạch sẽ ước chừng nửa tiếng, lúc đi ra toàn thân hôi thối, đám người vây quanh nhìn cô ta đen mặt, bộ dáng một trận giận từ đáy lòng khó mà mở miệng, cười nhạo bịt mũi giải tán.
Đều là mấy kẻ từng bị Úy Lan âm thầm bắt nạt, thấy cô ta nhục nhã, đáy lòng đều vui sướng, từng người từng người đang lén bàn tán:
"Xả hận rồi, xả hận rồi.."
"Hừ hừ, không nghĩ tới nha đầu thối dối trá này cũng có hôm nay."
"Mình hy vọng toàn bộ thầy cô học sinh trong trường đều nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, đừng để bộ dáng giả thanh thuần của cô ta lừa nữa."
"Ai ai ai, cô ta làm gì bạn rồi?"
"Cô ta bắt nạt mẹ mình. Mẹ mình là nhân viên dọn vệ sinh. Hoàn cảnh nhà cô ta tốt thì có thể chà đạp người khác sao? Hừ, mình muốn kiếm chuyện với cô ta lâu lắm rồi.. Bây giờ thật đúng là ông Trời rủ lòng thương a.."
"Mình còn nghe nói cô ta nói xấu sau lưng người khác nữa, hai mặt tiêu chuẩn đấy, đáng đời bị bắt nạt lại."
"Ai nha, Úy Ương lợi hại thật, sau này, cô ấy chính là tấm gương để noi theo của mình."
* * *
Úy Lan nhẫn nhịn không khóc, khóc rồi thì thật sự là làm trò cười cho bọn họ.
Nhưng đợi đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi vào trong xe mà trong nhà phái tới đón, Đặng Ngọc tới đón con gái xoay đầu hỏi: "Hôm nay là làm sao thế, thầy cô kéo dài buổi học sao? Đã muộn hơn nửa tiếng rồi.. Ách, hôm nay con có cái mùi gì thế? Sao lại khó ngửi như vậy?"
Vừa ngửi thấy mùi lạ, Đặng Ngọc liền vội mở cửa, ghét bỏ mà nhăn mày, phất phất tay, mùi đó - Hình như là nước thải.
Trên người con gái bảo bối sao lại có loại mùi lạ này?
Bà ta cực kỳ kinh ngạc.
Úy Lan cúi đầu ngửi ngửi mùi lạ trên người mình, cực kỳ khó ngửi, cuối cùng không nhịn được nữa, òa lên khóc: "Ô ô ô.."
Khóc đến kinh thiên động địa.
Đặng Ngọc nhất thời kinh ngạc hoảng hốt, từ chỗ điều khiển quay đầu, vội hỏi: "Ai nha, Lan Lan, đây là làm sao thế? Con đừng khóc, con đừng khóc à.."
"Mẹ, con hận Úy Ương, nó khiến con ở trong trường học mất hết mặt mũi, con phải khiến nó quỳ xuống đất xin tha, con phải khiến nó chết không được tử tế.."
Cô ta nước mắt rào rạt mà đổ hết ra ủy khuất hôm nay gặp phải, trong đó, tự nhiên có thêm mắm