Sáng sớm, đồng hồ báo thức kêu lên, Úy Ương tỉnh lại, trong đầu rõ ràng nhớ cảnh trong mơ kia - Không, chính xác mà nói, đó là chuyện thật từng xảy ra, cô với Mộ Nhung Trưng dây dưa lần thứ hai chính là bắt đầu từ cái đêm trên giường đó.
Chia tách 13 năm, gặp lại lần nữa, đôi nam nữ giống như xa lạ, liền trong bầu không khí khó xử đó lăn lộn một đêm, mỗi tối sau này, cô đều cảm thấy sống không bằng chết.
Loại quan hệ kiểu đó, ai cũng muốn chạy trốn.
Nhưng hiện tại thì sao!
Úy Ương ngồi dậy, đột niên tỉnh dậy trước là muốn nhìn thấy người đàn ông kia.
Trên giường chăn rất hỗn loạn, cô ngủ nằm nghiêng trên giường, một cái gối khác bị đá xuống đất, tư thế ngủ của cô luôn rất xấu, ngoài cái này ra, không có một bóng người.
Cô ngồi trên giường nắm nắm tóc, Mộ Nhung Trưng đâu, cô nhớ rất rõ ràng, tối qua hắn về rồi mà, còn cùng đi Úy Viên với cô, lúc quay về hắn còn ôm cô đi ngủ, sao lại không thấy đâu?
Lẽ nào những cái kia toàn là cảnh trong mơ?
Cô nhất thời có chút mơ màng, từng chút từng chút nhìn xung quanh phòng, lúc nhìn thấy kiểu áo sơ mi nam kia, mới xác định đó không phải là mơ, tất cả đều là sự thật, Mộ Nhung Trưng ở nhà mà.. Tối qua, bọn họ ở với nhau rất tốt.
"Nhung Trưng.."
Úy Ương nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, bên ngoài không có.
Mở cửa phòng, cô chạy xuống tầng cộp cộp cộp, lòng muốn rời đi, sớm đã bay mất rồi.
Trên cầu thang, Mộ Nhung Trưng đang chậm rãi đi tới.
Úy Ương nghĩ cũng không nghĩ liền xông tới ôm chặt lấy người.
Mộ Nhung Trưng so với trong giấc mơ, hắn của bây giờ tốt hơn nhiều, trẻ tuổi, dễ nói chuyện, lúc nhìn cô, ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu - Hắn như thế, không thể nghi ngờ khiến người tham luyến.
Lại nói Mộ Nhung Trưng, đột nhiên bị ôm, có chút ngơ ngác.
Kiểu nhào vào trong ngực này..
Hắn chớp chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên, ân, cảm giác thật tốt, nhưng, cô của hiện tại sao lại trở nên nhiệt tình như thế?
Bất quá, nhiệt tình như thế, hắn thích.
Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.
"Tỉnh rồi?"
Hắn cúi đầu hỏi, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt bị thương kia.
"Um!"
Cô ôm hắn thật chặt, hít mùi hương bạc hà trên người hắn - Trái tim loạn nhịp, có chút kỳ cục, không nghĩ tới bản thân sẽ trở nên nhớ hắn như thế, gương mặt nhỏ đỏ lên..
"Sao lại đi chân trần thế?"
Trên thảm, cái chân nhỏ trắng như ngọc trần trụi.
"Quên rồi.. Ấy.."
Hắn thấy thế, liền ôm cô về phòng, đặt trên giường.
Cô lại không có buông tay.
Quang cảnh này khiến hắn bất giác cong cong khóe môi, "Đây là.. Ăn vạ anh hả?"
"Ân, muốn ôm cho đủ, tối qua anh nói thế!"
Đúng, chính là ăn vạ đấy.
"Được.." Hắn để cô ngồi lên đùi mình, cứ ôm như thế, "Để em ôm cho đủ!"
Cô khẽ cười, dựa vào, cái gì cũng không nói, trong đầu không ngừng so sánh hắn với bạo quân kia, ài, rõ ràng là cùng một người, khác biệt sao lại lớn như thế?
Mộ Nhung Trưng cũng đang buồn bực: Sao cô ngoan ngoãn như thế?
Hắn đột nhiên có chút không được thích ứng.
Ôm một lúc, Mộ Nhung Trưng cúi đầu nhìn cô, trên trán, hai má, tím tím xanh xanh, có chút đáng sợ, trên mặt sưng đến lợi hại, mày hắn liền nhíu lại, "Trước đi rửa mặt, anh đi xuống tầng lấy hộp thuốc."
"Được.."
Úy Ương đi rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy hắn đã lấy hộp thuốc tới, đang ngồi trên giường, nhìn thấy cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Qua đây.."
Một động tác đơn giản, lại lộ ra một cỗ giống như yêu nghiệt.
Ách!
Hóa ra sau khi rung động, thì nhìn người đàn ông này cái gì cũng thuận mắt thế.
Cô đáp một tiếng rồi đi qua, ngồi xong, để hắn bôi thuốc lên mặt cô, rất nghiêm túc, góc mặt nghiêng cương nghị kia, đầy đặn, tràn đầy mùi vị nam nhân, da thịt màu lúa mạch, hiện tinh thần phấn chấn.
"Bắt được rồi."
Hắn đột nhiên dừng động tác, nói một câu.
"Cái gì?"
Cô sửng sốt.
Hắn thò tới: "Em đang nhìn trộm anh."
Cô hồn nhiên, nghiêng đầu: "Sao em phải nhìn trộm, em rõ ràng là đang quang minh chính đại nhìn."
"Nha, da mặt dày lên rồi."
"Lẽ nào em không được nhìn?"
"Có thể có thể! Em còn muốn nhìn thế nào, liền nhìn như thế."
Ngữ khí dung túng kia, thật đúng là mê người.
Ai!
Hắn ấy à, sao hắn có thể trở nên thân thiết dễ gần thế chứ?
"Anh là người đàn ông của em. Em không nhìn anh, lẽ nào muốn đi nhìn kẻ khác, nhưng nhìn kín đáo anh mới vui.."
He, cái miệng này