Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

24: Phu Xướng Phụ Tùy Ức Hiếp Chị Họ


trước sau


"Được rồi, vật nhỏ, đi thôi, cùng em về nhà mẹ đẻ."
Mộ Nhung Trưng buông Úy Ương ra, đi tới phía xe, giúp cô mở cửa, một dáng phong độ thân sĩ, tư thái ưu nhã như thế, biểu tình lộ ra nhẹ nhàng hiếm thấy.
Tâm tình hắn giãn ra như vậy, cùng với trước kia cả ngày xụ mặt, cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì kiếp trước hắn liều mạng cứu cô, hiện tại nhìn thấy người này, trừ bỏ sợ chọc giận hắn ra, hình như đối với hắn không mâu thuẫn như trước.

Tuy rằng đối với sự đụng chạm của hắn, như cũ không thích, vẫn phản cảm, nhưng, có những việc, hình như dần dần thay đổi.
Một trận gió nhàn nhạt ấm áp tới, Úy Ương thu hồi suy nghĩ nhấc váy đi lên trước, khom lưng bước vào sau xe.
Hắn vòng sang một bên, cũng ngồi xuống.
Phó quan Trương đem lễ vật xách theo, để vào cốp xe, chuyển vào ngồi ghế phụ.
Xe đang muốn khởi động.
Úy Lan bị lạnh nhạt bỏ bên cạnh, thấy không ai để ý cô ta, nóng nảy, vội vàng chạy tới trước, còn đặc biệt quay tới bên Mộ Nhung Trưng, vẻ mặt đáng thương hề hề hỏi: "Doanh trưởng Mộ, Vậy ta..


Ta làm sao đây a?"
Mộ Nhung Trưng vẻ mặt lãnh đạm, "Cô nhìn trên xe còn chỗ không?"
Đích thực là hết chỗ rồi, nhưng là ghế sau muốn chật một chút..
"Không được." Úy Ương tủm tỉm cười một miệng từ chối, "Chị họ, chúng ta nơi này đã không ngồi được nữa rồi.

Chị chân dài, ở đây cách nhà không xa, đi một chút liền đến, còn có thể rèn luyện thân thể."
"Phanh.."
Úy Lan tức đến đụng vào cửa xe, nụ cười biến thành nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Úy Ương, em hôm nay làm sao thế, chỗ nào cũng nhắm vào ta? Chị có lòng tốt tới cùng em, bắt nạt chị như thế thú vị sao?"
Ngay sau đó lại giả bộ một bộ dáng nhu nhược đáng thương.
Úy Ương cười ngọt ngào, tặng ba chữ: "Ta thấy vui."
Đúng, cô chính là bắt nạt cô ta, ai bảo cô ta kiếp trước hại cô thê thảm như thế---------- Cái thai đầu tiên sinh non, cũng là cô ta ban tặng, kết quả cô còn nói với người nào đó: Là cô không muốn đứa trẻ đó.
"Doanh trưởng Mộ, cô gái nhỏ này vì chuyện vừa nãy vẫn còn giận dỗi ta..

Ngài xem có thể chật một chút cho ta lên không?"
Mộ Nhung Trưng không phản ứng, chỉ nhìn đồng hồ, "Phó quan Trương, không nghe thấy Tứ thiếu phu nhân nói gì sao? Còn không lái xe.."
"Rõ"
"Đợi một chút.."
Úy Ương bỗng nhiên hô dừng xe.
Úy Lan đang thất vọng ánh mắt sáng ngời,

cho rằng cô lương tâm trỗi dậy rồi.
Kết quả chỉ nghe thấy cô nói với phó quan Trương: "Ta không thích trong nhà lưu giữ người không có liên quan.

Phó quan Trương, phiền anh truyền lệnh xuống, đợi chúng ta đi rồi, đem nhà xem cẩn thận."
Ân, cô đây là muốn cho binh lính đem cái người Úy Lan từng giây từng phút nảy sinh ý nghĩ bậy bạ đuổi ra ngoài.

Phó quan Trương ngẩn người, quay đầu nhìn Tứ thiếu.
"Làm theo."
"Rõ."
Phó quan Trương ẩn ẩn cười đáp ứng.
Hắc hắc hắc.
Úy Ương trong lòng vui vẻ, xông tới bên cạnh người đàn ông ngắm: Sự dung túng của hắn, không hiểu sao khiến tâm tình cô tốt đến mức hồ đồ.
Xe chạy nhanh như bay.
"Úy Ương, em..

Em như thế nào có thể đối xử với chị như thế?"
Úy Lan ở bên ngoài đuổi theo, vừa hận vừa kêu, còn bị ngã một cái, chật vật cực kỳ.
Úy Ương thấy toàn bộ, cười đến khóe môi giơ lên thật cao: Hừ, kiếp trước luôn bị cô ta bắt nạt, bị cô ta chọc tức đến sinh non, cộng thêm chứng trầm cảm, kiếp này, cô ta không đến trêu chọc cô thì thôi, một khi trêu chọc, tôi tất trả lại cô gấp bội.
Đang nghĩ ngợi, cái mặt nhỏ bị kéo về, cô nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
"Bắt nạt chị ta, em hình như rất vui vẻ."
Cô một mặt vô tội, "Biết em bắt nạt chị ta, anh còn giúp em?"
"Xin hỏi, ai là vợ ta?"

"Em."
Cô dứt khoát trả lời, khiến người nào đó rất hài lòng.
"Thế còn hỏi ta vấn đề này? Quả nhiên là một nha đầu ngốc.."
"..."
Cô ngốc chỗ nào chứ?
"Chỉ anh thông minh được chưa."
"Ây, còn dám nổi giận với ta? Phó quan Trương, quay đầu xe, đi đem người đón về."
"Không muốn không muốn không muốn, em là nha đầu ngốc, em chính là nha đầu ngốc."
Cô vội vàng nịnh bợ.
Phó quan Trương khì khì cười: Vị Tam tiểu thư Ưng gia này, sao mà trở nên càng ngày càng thú vị thế này.
Mộ Nhung Trưng cong cong khóe môi.
Một đầu khác, Úy Lan từ trên đất bò dậy, muốn khóc, vì cái gì cô đường đường là Nhị tiểu thư Úy gia, bị bắt nạt thành như vậy?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện