"Được rồi, vật nhỏ, đi thôi, cùng em về nhà mẹ đẻ."
Mộ Nhung Trưng buông Úy Ương ra, đi tới phía xe, giúp cô mở cửa, một dáng phong độ thân sĩ, tư thái ưu nhã như thế, biểu tình lộ ra nhẹ nhàng hiếm thấy.
Tâm tình hắn giãn ra như vậy, cùng với trước kia cả ngày xụ mặt, cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì kiếp trước hắn liều mạng cứu cô, hiện tại nhìn thấy người này, trừ bỏ sợ chọc giận hắn ra, hình như đối với hắn không mâu thuẫn như trước.
Tuy rằng đối với sự đụng chạm của hắn, như cũ không thích, vẫn phản cảm, nhưng, có những việc, hình như dần dần thay đổi.
Một trận gió nhàn nhạt ấm áp tới, Úy Ương thu hồi suy nghĩ nhấc váy đi lên trước, khom lưng bước vào sau xe.
Hắn vòng sang một bên, cũng ngồi xuống.
Phó quan Trương đem lễ vật xách theo, để vào cốp xe, chuyển vào ngồi ghế phụ.
Xe đang muốn khởi động.
Úy Lan bị lạnh nhạt bỏ bên cạnh, thấy không ai để ý cô ta, nóng nảy, vội vàng chạy tới trước, còn đặc biệt quay tới bên Mộ Nhung Trưng, vẻ mặt đáng thương hề hề hỏi: "Doanh trưởng Mộ, Vậy ta..
Ta làm sao đây a?"
Mộ Nhung Trưng vẻ mặt lãnh đạm, "Cô nhìn trên xe còn chỗ không?"
Đích thực là hết chỗ rồi, nhưng là ghế sau muốn chật một chút..
"Không được." Úy Ương tủm tỉm cười một miệng từ chối, "Chị họ, chúng ta nơi này đã không ngồi được nữa rồi.
Chị chân dài, ở đây cách nhà không xa, đi một chút liền đến, còn có thể rèn luyện thân thể."
"Phanh.."
Úy Lan tức đến đụng vào cửa xe, nụ cười biến thành nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Úy Ương, em hôm nay làm sao thế, chỗ nào cũng nhắm vào ta? Chị có lòng tốt tới cùng em, bắt nạt chị như thế thú vị sao?"
Ngay sau đó lại giả bộ một bộ dáng nhu nhược đáng thương.
Úy Ương cười ngọt ngào, tặng ba chữ: "Ta thấy vui."
Đúng, cô chính là bắt nạt cô ta, ai bảo cô ta kiếp trước hại cô thê thảm như thế---------- Cái thai đầu tiên sinh non, cũng là cô ta ban tặng, kết quả cô còn nói với người nào đó: Là cô không muốn đứa trẻ đó.
"Doanh trưởng Mộ, cô gái nhỏ này vì chuyện vừa nãy vẫn còn giận dỗi ta..
Ngài xem có thể chật một chút cho ta lên không?"
Mộ Nhung Trưng không phản ứng, chỉ nhìn đồng hồ, "Phó quan Trương, không nghe thấy Tứ thiếu phu nhân nói gì sao? Còn không lái xe.."
"Rõ"
"Đợi một chút.."
Úy Ương bỗng nhiên hô dừng xe.
Úy Lan đang thất vọng ánh mắt sáng ngời,