Trong phòng, một hồi tĩnh mịch, mọi người bị thủ đoạn gió cuốn sấm rền của Mộ Nhung Trưng dọa sợ.
Giờ này khắc này, người đàn ông lấy ánh mắt lạnh lùng rà soát mấy người phụ nữ biểu tình khác nhau này nhà họ Úy, cuối cùng nặng nề nhả ra một câu: "Úy lão thái thái, còn có bà, Úy đại thái thái, mong mấy người nghe cho rõ.."
"Được được được, Ngài nói."
Úy lão thái thái với Đặng Ngọc kinh hoảng trăm miệng một lời.
Mộ Nhung Trưng miệng đầy phong sát, gằn từng chữ một, ánh mắt càng hung hãn như sói đói: "Úy Ương hiện tại là người của ta, về sau cô ấy quay về nhà, các người ai dám lại thương tổn cô ấy một sợi tóc, ta tuyệt sẽ không nhớ các người là trưởng bối mà buông tha.."
Trong lời lộ ra sự bênh vực, thế nhưng không hiểu sao khiến Úy Ương run lên, không khỏi lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông lộ ra bá khí: Hắn, bảo vệ cô như vậy, nhưng kiếp trước, hắn vì sao làm nhục cô như thế?
Ngay sau đó, ánh mắt hắn lại rơi trên người Trình Ân, ngữ khí hòa hoãn, tiếp tục nói:
"Mẹ, coi như Úy Ương là Người sinh, trước kia là cô ấy được Người nuôi dưỡng dưới gối, con không quản được, về sau cô ấy được nuôi dưỡng bên cạnh con, Người cũng không được động vào một sợi tóc của cô ấy..
Nghe hiểu chưa?"
Một khắc trước, Úy Ương vẫn còn cảm động, một khắc sau lại có chút buồn bực.
Cái người man rợ này, đe dọa lão yêu bà kia cũng thôi đi, cư nhiên còn hù dọa mẹ cô, thật là vô lễ.
Hắn cũng không nghĩ xem, hôm nay, cô chịu ủy khuất, nguyên nhân chủ yếu vẫn là từ hắn mà ra sao? Nếu hắn không ép cưới, liền không xuất hiện những ức hiếp đó.
"Nhớ..
Nhớ kỹ..
Cháu rể..
Chúng ta cũng là nghe nói đứa trẻ này làm ra chuyện khác người, khiến Ngài tức giận, mới nhất thời phát hỏa, tay không có đúng mực.."
Đặng Ngọc khẽ cười theo, trong lòng hoảng sợ muôn phần: Đêm tân hôn, tân nương chạy trốn, tân lang hắn không những không tức giận, còn muốn làm chỗ dựa cho cô ta, đây là cái chuyện kỳ quái gì? Chẳng lẽ bây giờ lưu hành đội nón xanh?
"Hiểu rồi, hiểu rồi..
về sau, chúng ta nhất định đem nó cung phụng như Bồ Tát..
Cháu rể, đây toàn bộ