Úy Văn trừng mắt nhìn.
Cái gì?
Em gái tâm cao khí ngạo, cư nhiên coi trọng Mộ Nhung Trưng?
Được thôi, người đàn ông này, tướng mạo không tệ, khí chất cũng lớn, nhìn qua là một người đàn ông rất hút hồn của tiểu cô nương, đủ đàn ông.
Đặng Ngọc ngạc nhiên.
Gì?
Đó là người con gái coi trọng, cuối cùng cư nhiên bị Úy Ương hồ ly tinh kia cướp đi mất?
Người đàn ông như thế so với con gái bà ta, thật là tương xứng, bất quá, nếu không có cưới hỏi đàng hoàng, bà ta tuyệt đối sẽ không gả con gái đi như thế.
Úy lão thái thái cũng nghe thấy, lập tức trầm mặt khiển trách: "Làm loạn cái gì, cháu mệnh phú quý, một doanh trưởng nho nhỏ, sao có thể xứng làm chồng cháu? Dù coi như hắn tướng mạo không tồi, thì cũng không được.
Cháu gái ta, trừ phi không muốn gả, nếu gả phải gả vào nhà quyền quý nhất."
"Bà, Mộ Nhung Trưng kia chính là một người rất có địa vị."
Úy Lan gấp đến độ trực tiếp ồn ào.
"Tin đồn, sao có thể dễ dàng tin? Hắn dù có quyền lực, chung quy cũng không thể là con trai của nhà tổng tư lệnh Bùi.
Loại đàn ông như thế có cái gì tốt mà giành?"
Dù sao, Úy lão thái thái đã triệt để chán ghét hắn rồi.
"Lan nhi, bà con nói đúng, hiện tại việc con cần làm là: Học hành cho tốt, làm một thục nữ có tu dưỡng có văn hóa, cái loại có lai lịch thần thần quỷ quỷ, làm việc thần thần bí bí, không xứng với con.
Con tương lai chính là người tôn quý một phương, dù coi như cha không có năng lực đem con gả cho con trai nhà tổng tư lệnh Nam Giang, nhưng là, cho con gả vào nhà có chức sắc, hoặc là bọn con trai nhà tư lệnh phân khu, vẫn là có năng lực, quay về phòng rửa mặt chải đầu lại, nhìn xem cái đức hạnh hiện tại của con, quá là mất mặt rồi.."
Mộ Nhung Trưng dù lợi hại, cũng không lợi hại bằng mấy trưởng quan quân khu kia, Úy Văn kiêng kị hắn, nhưng lại coi thường, bất quá đối với con gái không có quá nhiều trách móc nặng nề, chỉ lắc lắc đầu rời đi.
"Cha.."
"Được rồi được rồi, nghe