10 giờ về đến biệt thự, Úy Ương đầu tiên đem mẹ kéo lên tầng hai, lầu Tây vẫn còn phòng trống, cô muốn để mẹ ở.
Không gian phòng này chỉ có những đồ gia dụng đơn giản, giường thì có, bất quá vẫn còn chưa lắp.
Đang lúc hai người đang vụng về ghép lại, Mộ Nhung Trưng đi vào, mắt nhìn thấy hai người họ đang cố gắng hết sức, liền cởi quân trang sắn tay áo nói: "Tránh ra.."
Úy Ương nhìn thấy hắn, biểu tình đều là đạm mạc.
"Em có thể."
Cô thích tay làm hàm nhai, đây không phải chuyện gì khó.
"Nha nha nha, anh làm cái gì?"
Bị xách từ đằng sau, hai chân đột nhiên lơ lửng------Người đàn ông nào đó nhẹ nhàng đổi vị trí của cô.
"Cái nhà này, ai làm chủ?"
Úy Ương nhíu mày nhìn chằm chằm.
Người này một khi tức giận, cô chỉ có thể chân chó chạy theo cười, tay nhỏ chỉ một chút, "Anh, đương nhiên là anh, anh là đàn ông, lại là chủ nhà." Trong lòng cười lạnh, "Mộ Nhung Trưng, một ngày nào đó, ta muốn xoay người làm chủ, càng muốn khiến ngươi nhìn sắc mặt của ta.."
Nhưng trước tiên, ân, cô chấp nhận, dỗ hắn là tất nhiên, lại còn cần phải cười đến ngọt ngào.
"Nếu ta làm chủ, sau này không được phép chống đối ta."
Hắn duỗi tay gõ vào trán cô.
Úy Ương vội vàng che trán, nói: "Tứ thiếu, anh đều nói em rất ngốc, còn gõ, sẽ càng ngày càng ngốc.
Anh không ghét bỏ em, em còn tự thấy ghét bỏ mình đi.."
Môi hắn khẽ cong, một bên lắp ráp, một bên nói: "Ngốc chút tốt, ngốc chút liền sẽ ngoan một chút, trong lòng sẽ không giả vờ tính toán nhiều như vậy."
Úy Ương âm thầm cả kinh, cười có chút cứng nhắc, lẩm bẩm nói: "Ta có thể tính toán cái gì?"
Trả lời cô là một ánh mắt thật sâu, hại cô không dám đối diện.
Trình Ân ở bên cạnh, nhìn đôi vợ chồng nhỏ thả thính, bất giác cười nhẹ, trong lòng rất vui mừng.
Mộ Nhung Trưng sức khỏe như trâu, hai ba nhát liền đem giường lắp ghép xong.
Áo sơ mi trắng, quân trang xanh thẫm, chẳng sợ cách một lớp áo, cô đều có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của hắn bùng phát