Úy Ương nhớ rất rõ ràng, Mộ Nhung Trưng đi lần này là nửa tháng, cho nên, tiếp theo cô có đủ thời gian để quy hoạch tương lai.
Năm nay, cô mười sáu tuổi, học cao trung năm nhất, cô yêu thích y học, chí hướng là làm đại phu trị bệnh cứu người, nhưng đời này, cô phải thay đổi chí hướng, làm một nhân tài có ích phù hợp với thế cục xã hội.
Nếu vận mệnh của cô đã thay đổi, chỉ cần cô nghĩ biện pháp, tìm một chỗ dựa càng lớn liền nhất định có thể thoát khỏi khống chế của Mộ Nhung Trưng.
Cho nên, việc cấp bách, chính là trở lại trường học.
Tri thức có thể thay đổi vận mệnh, văn hóa có thể tạo ra kỳ tích.
Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, tối hôm nay, lúc đêm mẹ con cùng giường chung gối nói chuyện riêng tư, Úy Ương đem kế hoạch này nói cho Trình Ân.
"Con muốn quay lại trường học? Lúc trước, con không phải là không thích học sao? Ta cho rằng con sẽ chỉ dành toàn thời gian làm vợ."
Trình Ân miệng đầy kinh ngạc.
Úy Ương cười đến cổ quái, "Mẹ, lúc trước không phải con không thích đi học, mà là con không dám học tốt."
Trình Ân nghe không hiểu: "Có ý gì?"
"Mười tuổi con từng đi thi đứng nhất thành phố, Người còn nhớ không?"
"Nhớ."
Trình Ân gật đầu.
"Thành tích này hại con bị người ta che mặt đánh một trận, người kia còn uy hiếp nói, nếu như con không tới thầy giáo nói chính mình lén nhìn đáp án liền đánh chết con.
Còn đem con đá từ trên lầu xuống dưới, bọn họ nói: Đây là sự khiển trách đối với con.
Con sợ quá, liền đi nói với thầy giáo con gian lận, sau đó nhà trường công khai phê bình con.."
Tuy rằng chuyện này với cô của ba mươi tuổi, hay là cô của mười sáu tuổi, đều rất xa xôi rồi, nhưng là, đem tới cho cô thương tổn lại là chí mạng.
Từ lúc ấy trở đi, cô trước mặt người khác không thể ngẩng mặt lên, càng ngày càng trở nên nhát gan, thành tích vĩnh viễn là hơn 50 điểm, thậm chí càng thấp.
Không phải cô thi không tốt, mà là cô không dám thi tốt.
Bởi vì, cô sợ thi tốt rồi, sẽ bị đánh, sẽ hại