Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

56: Diễn Kịch Trên Người Gài Bẫy Úy Lan


trước sau


Úy Ương nheo mắt đẹp, nhìn chằm chằm nha đầu thối không biết xấu hổ, nghe có vẻ rất giống như vì cô mà suy nghĩ, nhưng thực tế thì sao, một bụng ý nghĩ xấu xa.
Nếu đã tâm tư khó lường, thế thì lời cô ta nói tự nhiên không thể tin.
Như vậy, chuyện thôi học mà cô ta nói, rốt cuộc có phải Mộ Nhung Trưng làm không, thật sự còn phải chờ kiểm chứng.
"Lên lớp học của chị đi, chuyện của em, chị quản không được."
Úy Ương vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu liền đi.
Úy Lan biết Úy Ương thay đổi rất nhiều, mấy ngày nay cô ta luôn nghĩ, đây có thể là vì có Mộ Nhung Trưng bên cạnh, cho nên cô gan to hơn.
Kết quả, không phải.
Mộ Nhung Trưng không có, cô vẫn như vậy ngó lơ cô ta.
"Đứng lại, ta lấy thân phận chị họ ra lệnh em, lập tức quay về nhà.

Em còn náo loạn, sẽ đem mặt mũi Úy gia mất sạch sẽ.
Cô ta giận gấp gáp ngăn cản đường đi.
Úy Ương nhe răng cười," Úy Lan, ta náo loạn chỗ nào? Ta chỉ muốn đi tìm chủ nhiệm hỏi một chút như nào để đi học trở lại..

"
" Đi học trở lại? "
Úy Lan trừng lớn mắt.
" Có thể thôi học, đương nhiên có thể trở lại.

Ta sẽ không từ bỏ việc học.


"
Đem bước chân đi thật vững vàng, đuôi ngựa xinh đẹp cao cao, Úy Ương một thân đồng phục, tà váy bay bay, toàn thân tản ra một cỗ tinh thần thanh xuân phấn chấn sáng lấp lánh, ánh mắt phát ra sự tự tin xưa nay chưa từng có, ánh mắt hùng hổ dọa người, trước kia có từng sắc bén như vậy?
Trời ơi, đây là Úy Ương sao?
Cái đứa nha đầu ngu xuẩn trước kia nói gì nghe đấy, lại nhát gan như chuột đi đâu rồi?
Hiện tại sao trở nên khó dọa nạt như thế?
Cư nhiên còn dám trở lại đi học?
Không không không.
Tuyệt đối không thể được.
" Em không sợ doanh trưởng Mộ cho em một viên đạn sao? "
Úy Lan đè nặng âm thanh gấp giọng cảnh cáo, tiếp tục dùng Mộ Nhung Trưng gây áp lực cho cô.
Vì thế, Úy Ương lại thận trọng mà suy nghĩ một chút.
Úy Lan thấy cô chần chờ, lập tức tới nói tiếp," Em Ba, nếu như em một mực muốn quay lại trường, doanh trưởng Mộ khẳng định giận tím mặt, em như thế sẽ hại

cả nhà chúng ta.

Không được đi, nghe thấy hay không, ngoan ngoãn trở về nhà đợi mới có thể có được vui vẻ.

"
Mới không.
Cô của hiện tại sao có thể lại nhẫn nhục chịu đựng?
Cô lại lần nữa cười lạnh," Em dựa vào đâu mà phải nghe lời của chị? "
" Ta là chị em, ta đây cũng là vì tốt cho em.


Đàn ông đều thích phụ nữ nghe lời.

"
Cô ta muốn duỗi tay qua dắt cô, đem cô ra khỏi trường.
Úy Ương sao có thể chịu để cô ta lại gần người, lùi sau lé một cái," Chị là người như thế nào ta rất rõ ràng, Úy Lan, về sau đừng ở trước mặt ta tanh tưởi làm vẻ ta đây nữa, thật sự rất ghê tởm..

"
Lời này nói ra khiến mặt cô ta thình lình biến đổi.
Giờ khắc này, trong lòng Úy Lan xác minh được một việc: Người này không bao giờ là Úy Ương trước kia nữa.
" Ai da! "
Cô ta đột nhiên kinh hô một tiếng, ngã xuống mặt đất.
" Úy Ương, chị chính là có ý tốt, em làm gì vậy? "
Nước mắt rơi lã chã, lập tức hóa thân thành tiểu đáng thương chịu thiệt thòi.
Gì?
Úy Ương sửng sốt.
Cô không có đẩy nha.
" Úy Ương, không nghĩ tới trò thành tích không tốt cũng thôi đi, lúc riêng tư cư nhiên còn bắt nạt chị.

Học hành không tốt không phải chuyện xấu, nhân phẩm kém sẽ hủy hoại cả đời ngươi."
Chỗ ngã rẽ đường đi truyền tới một tiếng nổi giận quát.
Là cô giáo Tiểu Chu chạy tới, sau lưng còn có thầy chủ nhiệm Lôi.
Úy Ương tròng mắt xoay chuyển, hiểu rồi: Úy Lan diễn kịch trên người, đây là cố ý hất bát nước bẩn muốn triệt để bôi đen cô, khiến cô không bao giờ có thể ở trường lăn lộn được nữa.
A, người này, thật đúng là càng ngày càng vô sỉ rồi.
Úy Lan đang âm thầm đắc ý: Nha đầu thối, kêu ngươi không nghe lời, đợi đó, một lát nữa liền có bảo vệ đuổi ngươi ra ngoài..

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện