"Cái gì?"
Lôi Vũ không hiểu nhìn cô mấy cái, Úy Ương của hôm nay thật sự không giống, không rụt rè như trước, đối mặt người khác nói cũng không dám nói, mà trở nên rất có chủ ý, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh mà sắc bén.
"Phần tư liệu này là ai tới nhận, lại là ai gửi đi?"
"Là anh họ ngươi Úy Hổ."
Cư nhiên là Úy Hổ làm.
Cô còn tưởng rằng là Úy Lan làm.
Xem ra là vì cô tính kế hắn tự tát mình, cho nên hắn mới xuống tay.
Nhưng, Úy Lan nhất định là đồng phạm, mà Úy Văn khẳng định không biết sự tình------Tuy rằng chuyện bỏ học không phải Mộ Nhung Trưng phân phó, đại bá phụ không thể mạo hiểm hủy đi thành tích học của cô.
"Thầy Lôi, em muốn xin Người gọi một cuộc điện thoại cho đại bá phụ em, mời bác ấy tới đây, hỏi một chút bác ấy rốt cuộc có hay không điền vào tờ tư liệu kia.
Em cảm thấy bút tích trên đó không đúng lắm.
Nếu như phần tư liệu này căn bản không phải từ tay đại bá phụ của em.
Thế thì từ đại bá phụ của em lấy đơn từ bộ giáo dục về, cũng sẽ không thương tổn đến mặt mũi của đệ nhất cao trung, Người nói có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, quá đúng rồi!" Chủ nhiệm Hà vỗ tay tán thành: "Bạn học Úy, trò nha, hiện tại liền đi nói với đại bá phụ trò ra mặt lấy về, như thế mọi người ai cũng vui vẻ rồi."
Miệng thì nói thế, trong lòng lại là đang cười lạnh: Đúng là nha đầu ngu ngốc, loại chuyện mất mặt như thế, Úy Văn sao có thể sẽ tình nguyện đi làm?
Úy Ương tự nhiên cũng đoán được cách nghĩ của hắn, cười nhạt: "Không, em ra mặt không thuyết phục được đại bá phụ, chuyện này phải do nhà trường ra mặt, phải để bá phụ của em ý thức được bác ấy bị lợi dụng rồi,