Úy Ương không nói thêm lời vô nghĩa, xoay đầu đi mở cửa, vừa kéo cửa, không mở được, lại kéo, bên ngoài truyền tới tiếng cười lạnh, quen tai như vậy, là Úy Lan.
Sao lại là Úy Lan?
Cô kinh ngạc.
Người hẹn cô rõ ràng là người thần bí đe dọa cô, như thế nào liên quan tới Úy Lan?
Còn khóa cửa lại?
"Úy Lan, chị đây là có ý gì?"
Úy Ương trầm giọng chất vấn.
Liễu Hãn Sanh nghe thấy tiếng kêu, cũng đi qua kéo cửa, nhìn thấy khóa ở dưới, theo đó rùng mình: "Em xác định là Úy Lan khóa?"
"Xác định."
"Nhưng cô ta vì sao muốn làm thế?"
Liễu Hãn Sanh nhíu mày.
Úy Ương từ trong cặp sách lấy ra một bức thư, đưa cho hắn xem: "Người thần bí kia lại muốn hẹn em.
Úy Lan có thể là thông đồng với người thần bí đó."
Liễu Hãn Sanh vừa nhìn, nóng nảy: "Hắn hẹn em, em liền tới à? Úy Ương, anh vốn tưởng em trở nên thông minh rồi, kết quả em vẫn ngốc không khác gì trước đây.
Hiện tại hay rồi, đến anh cũng bị nhốt trong này.
Nếu như lúc này có người xông vào, nói chúng ta lén gặp, thì có lý nói cũng không rõ rồi.."
Lời này khiến sắc mặt Úy Ương lạnh lùng, lập tức châm chọc lại: "Liễu Hãn Sanh, vừa nãy là ai muốn kéo ta vào? Ta vốn muốn tới trước thăm dò bốn phía.
Hủy mất kế hoạch của ta chính là anh, hiện tại ngược lại trách móc ta liên lụy anh?"
"Anh không phải là trách em liên lụy anh, mà là em vốn không nên chạy tới đây.
Em nếu không để ý tới, người kia căn bản không làm gì được."
Thấy cô hiểu lầm, hắn vội vàng giải thích.
Úy Ương chỉ hừ một tiếng, nghĩ tới cô bao năm bị người khống chế, hôm nay có cơ hội đem người kia lôi ra, cô làm sao có thể bỏ qua?
Cô lười nói rõ với hắn, xoay người đi tới giữa phòng thể dục, nhìn xung quanh cao giọng gọi: "Ta tới rồi.
Ngươi ra đây."
Giọng vừa rơi xuống, tầng hai truyền tới một tràng vỗ tay, theo đó là một giọng đàn ông truyền xuống, "Úy Tam tiểu thư, chậc chậc chậc, không nghĩ tới, ngươi không những tới một mình, còn đem theo một tên tình nhân nhỏ tới."
Cô quay đầu nhìn về hướng đó, lúc nhìn rõ diện mạo người kia, trong lòng liền hốt hoảng, chân