Lúc từ phòng phát thanh ra, Úy Ương thở ra một hơi thật sâu, nhìn về áng mặt trời phía tây từ từ đi xuống, nghĩ toàn bộ sự việc vừa trải qua, thật đúng là kinh thiên động địa, cũng may cuối cùng hóa hiểm thành an, các thầy cô cũng đã tản ra rồi.
Cửa thư viện, khôi phục lại sự an tĩnh như bình thường.
Úy Ương quay đầu nhìn Quyền Trân, một cô gái tốt đầy nhiệt tình, bất giác hơi hơi mỉm cười.
Cô ấy cũng nhè nhẹ cười, tựa như hoa lê ngạo khí thanh bạch.
"Cảm ơn, trong lúc tất cả mọi người đi tới phòng thể dục xem náo nhiệt, bạn lại đuổi theo cái tên tung lời đồn kia.
Quyền Trân, bạn thật hành xử khác người, không giống người thường."
Úy Ương cảm khái.
Kiếp trước, cô đều chưa từng để ý cô ấy, không có kết giao đàng hoàng, thật là một chuyện tiếc nuối lớn.
Quyền Trân nhe răng cười, "Ta vừa nghe liền nghe ra được, có người muốn khiến ngươi gặp khó khăn.
Ta ghét nhất loại chuyện tiểu nhân ở sau lưng dở trò âm ngoan độc ác.
Đáng tiếc không thể giúp được ngươi."
"Không, bạn thấy việc nghĩa hăng hái làm, đối với mình chính là trân quý..
Quyền Trân, mình trong trường, cơ hồ cô độc, không cùng bất kỳ ai qua lại, nếu có thể, mình muốn cùng làm bạn với bạn.."
Kiếp trước, thời gian cô ở thành phố Ôn học không có bạn bè, bởi vì nhát gan, bởi vì sợ đem tới thương tổn cho người khác, cô hình thành nên tính cách cô độc, hiện giờ cô muốn đi ra, kết giao mấy người có tính cách hợp làm bạn.
"Được a, cầu còn không được.." Quyền Trân cực kỳ hào phóng duỗi tay ra, ý cười ngân nga: "Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
"Được, sau này chúng ta cùng nỗ lực, vì để chúng ta có một cái tiền đồ cẩm tú mà cùng nhau nỗ lực.."
"Um, cùng nhau nỗ lực."
Hai người bắt tay nhìn nhau cười.
Tình bạn cứ như vậy lặng lẽ mọc rễ nảy mầm.
Dáng chiều buông xuống, hai người sóng vai mà đi, đến chỗ dừng xe, bên đó đã không một bóng người.
Quyền Trân nhìn thấy Úy Ương muốn đi rồi, chợt giữ chặt cô lại, đến tai cô tò mò hỏi: "Ai, ta vừa nãy rõ ràng nhìn thấy ngươi với Liễu Hãn Sanh vào