Cô có phần không hiểu, bệnh nhân khác bị thương đều ở yên tĩnh dưỡng mà tại sao tại lượt cô hết người này đến người khác cứ lải nhãi quanh tai miết.
Vì quá mệt nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đợi đến khi tỉnh lại, liếc mắt sang bên trái vẫn thấy tư liệu sống đang ngồi thù lù bên cạnh tủ quần áo, ánh mắt sắc lẹm đăm đăm nhìn cô.
Nhìn xem, nhìn xem, anh ta trưng bộ mặt đáng sợ này ra hù dọa ai?
Người ngoài không biết còn tưởng người đàn ông này vừa mới bạo lực gia đình vợ xong, đang ngồi một góc canh chừng, đợi vợ thức dậy liền rút thoắt lưng quần ra đánh tiếp.
Khóe mắt co rút không thèm để ý đến anh, nhìn trần nhà trắng xóa trước mặt, sau đó lại hạ mắt nhìn đến hai chân đang bó bột của mình, nhận ra mình vừa mới trải qua tai nạn thể dục thể thao nguy hiểm.
Trong kịch bản , rõ ràng là Vương Hi bị tai nạn xe, tạm thời mù cả hai mắt.
Như Ái một tay chăm sóc hắn chu đáo, đến khi mắt hắn sáng lại người đầu tiên nhìn thấy lại là ánh trăng sáng.
Thế thân đau khổ lui vào một góc nhìn hai người kia anh anh em em, quấn quýt không rời.
Từ đó thế thân cũng chết tâm, rời bỏ tổng tài.
Tình tiết cũ rích, ai thèm coi!
Nếu cô mà là biên kịch sẽ sửa lại kịch bản như thế này: Thế thân trong một lần chăm chỉ rèn luyện cơ thể không may bị gãy xương toàn thân phải nằm một chỗ như người thực vật.
Tổng tài thấy thế thân không còn nguyên vẹn, không thể mang ra trêu đùa liền tức giận mắng chửi suốt mấy tháng.
Sau đó dứt khoát chạy đến bên ánh trăng sáng.
Đấy, phải như thế mới thấy rõ độ "tra của nam chính, khán giả chửi mới sảng khoái.
Nam chính thâm tình được yêu quý là quá khứ rồi, nam chính thối nát bị cả nước chửi mới là thời thượng.
Đang dẫn dắt mạch cảm xúc giữa kịch bản và thực tế, Nhan Khanh bỗng thấy mắc tiểu, đang định đứng dậy đi vệ sinh chợt nhớ ra mình bó bột toàn thân không thể cử động được.
Đôi mắt Nhan Khanh đảo vài vòng trên mặt tư liệu sống, mở lời: "Anh, gọi hộ lý đến đây.
Tư liệu sống vẫn ngồi yên, không có ý định trả lời.
Nhan Khanh mắc muốn chết nhưng người kia vẫn không chịu động đậy.
Đây không khác nào ngược đãi bệnh nhân.
Biết thế giữ nguyên tư thế chó úp mặt trong phòng ngủ, chờ ba ngày sau Tư Hà trở về đưa cô đi bệnh viện còn hơn.
Cô sắp nín không nổi, mặt mũi nhăn nhó: "Lý - Hoài - Cẩn sao anh không gọi người giúp tôi, bộ anh câm rồi sao?
Tư liệu sống không thèm nhìn cô, đi chậm chậm tới cửa sổ, sau đó vịn vào khung cửa nhìn ra ngoài, dùng bút lông viết vài chữ trên cửa kính "Là em bảo tôi câm.
Nhan Khanh: "…
Biểu tình Nhan Khanh lập tức cứng đờ, thật muốn xông đến xé toạt miệng người đàn ông này nhưng cô phải kìm chế, lượng nước trong bàng quang đầy rồi, không kìm nổi sẽ đi ra mất.
"Lý Hoài Cẩn, tôi cho phép miệng anh hoạt động trở lại.
Mau đi gọi hộ lý đến đây tôi mắc tiểu quá, nhanh đi mà.
Lý Hoài Cẩn trần thuật lời thoại của bác sĩ: "Bác sĩ nói em không được tùy tiện cử động tay chân.
Nói xong, anh lấy dưới giường ra một cái bô: "Tôi giúp em.
Nhan Khanh: "…"
Mọe nó! Thằng bi3n thái lì lợm.
Thật muốn chửi tục.
Muốn chiếm lợi từ trên người bà à, không dễ đâu.
"Tôi bảo anh gọi hộ lý.
"Tôi không thuê hộ lý, tôi đã nói với bệnh viện tự mình chăm sóc em.
Yên tâm, tôi tuyệt đối không nhìn trộm.
Nhan Khanh cau mày: "Không được cãi lời, anh đừng quên trên hợp đồng của chúng ta, giấy trắng mực đen viết rõ ràng anh phải nghe lời tôi.
Nhắc đến hợp đồng, sắc mặt Lý Hoài Cẩn xấu đi: "Trong mắt em chỉ có hợp đồng thôi sao?
Cô đang mắc tiểu nên không muốn tiếp tục cãi tay đôi với anh, cũng không biết mình đã nói sai chỗ nào khiến anh ta trưng ra khuôn mặt bạo lực gia đình đạp cửa rời đi.
Mấy phút sau, hộ lý