Nhan Khanh ngồi trong xe, nghe trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở mà đau cả đầu.
Đột nhiên một bóng người phía sau xe nhào lên nắm lấy vai Nhan Khanh: "Có gì ăn không?
"Á..aaaa, quỷ có quỷ!
Âm thanh thều thào của ai đó phát ra khiến cô và trợ lý sợ mất hồn.
Trợ lý suýt chút nữa còn không giữ vững tay lái.
Nhan Khanh gỡ tay người trên vai mình ra, lớn tiếng quát: "Tư Hà, cậu muốn đem bộ dạng này nhát ma ai đó, khiến tớ sợ chết đi được.
Tư Hà là bạn thân duy nhất của Nhan Khanh trong giới.
Sở dĩ chơi được đến giờ là do hướng phát triển của hai người khác nhau nên không có chuyện đấu đá giành tài nguyên.
Cô đi theo tuyến bình hoa trưng cho đẹp, còn Tư Hà theo tuyến phim kinh dị.
Nhan Khanh vừa quát xong thì đối phương đã bò ra từ đống quần áo của cô, bộ dạng lôi thôi, mắt thâm đen như người nghiện, ốm hơn trước tận một vòng.
Nhìn có chút âm u, không khác gì ma nữ.
Kế đó, cậu ta bò sang ôm lấy vai cô: "Khanh Khanh đừng giận mà! Khó khăn lắm tớ mới thoát ra khỏi đoàn phim ác ma đó chạy ra đây tìm cậu.
Mau mau, chúng ta đi ăn cơm trưa."
Mặc dù Nhan Khanh không đói, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhát ma mà vẫn cực kì đáng thương như chú chó nhỏ bị bỏ đói nhiều ngày của đối phương nên cô vẫn dẫn bạn thân đi ăn.
Cô cầm nửa ly rượu trắng nốc thẳng vào miệng: "Làm gì đến mức như vậy? Chẳng qua là cơm hộp dở tệ thôi mà, nhân cơ hội này cậu giảm cân cũng tốt…
Nhìn bộ dạng ốm teo như người thời nạn đói của đối phương, Nhan Khanh không nói nên lời, gắp một cái đùi gà bự cho bạn thân: "Ăn đi, ăn đi, ăn rồi làm con ma no.
Cơm ở đoàn phim đúng là dở tệ thật, nghĩ đến hai tháng sau không được ăn ngon, đạo diễn thì nghiêm khắc khiến cô căng thẳng muốn chết.
Nhan Khanh gặm một miếng giò heo lớn, uống thêm một ly rượu.
Tư Hà vừa ăn vừa khóc: "Nào uống với tớ thêm một ly.
Hồi trước, sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu ta liền chui đầu vào giới giải trí, ỷ mình có khuôn mặt sắc sảo không đụng hàng cậu ta càng quyết tâm mình sẽ trở thành bản giới hạn của giới giải trí.
Ai ngờ đến nay đã lăn lốc được bốn năm rồi, ấy vậy mà toàn diễn mấy vai ma nữ vật vờ kết phim tan biến.
Cục phim ảnh ngày càng kiểm duyệt gắt với đề tài ma quỷ, mê tín nên vai ma nữ của Tư Hà nhiều nhất là mười phút.
Tư Hà húp một chén canh lớn rồi lại húp thêm ba ly rượu: "Người ta thì mang danh ngọc nữ, tiên nữ,…còn tớ lại mang danh ma nữ.
Mắt cậu ta ngấn lệ, đấm vài cái vào ngực: "Tớ thậm chí quên mất dáng vẻ trước kia của mình, bắt đầu thích bóng tối, sống vật vờ như một con ma.
May mà, Nhan Khanh chỉ uống một ít nếu không hôm nay các mặt báo đều viết: "Hai nữ diễn viên nổi tiếng uống rượu vào ban ngày, đi đứng loạng choạng mất đi thuần phong mỹ tục.
Nhan Khanh dìu Tư Hà đi ra ngoài, may thay hành lang vắng người.
Bộ dạng chật vật này của cô cũng ít người thấy.
Nhân viên quầy lễ tân thấy cô liền lớn tiếng: "Tạm biệt quý khách.
Nhan Khanh đưa tay lên miệng làm khẩu hình: "Suỵt.
Cô dìu bạn thân đến đứng trước cửa thang máy, đứng chờ rất lâu thêm sức nặng của Tư Hà, vai cô như muốn rã ra.
Cô phát hiện có một người