"Nếm thử đi.
Lý Hoài Cẩn đưa cho cô một ly rượu nho.
Nhan Khanh nhận lấy, ngửa đầu lên uống một hơi: "…Khà khà, rượu ngon.
Rồi lại đưa ly rượu đến trước mặt tư liệu sống hàm ý bảo anh rót thêm.
Lý Hoài Cẩn bật cười: "Không sợ say à?
"Rượu trái cây, không sợ.
Nhan Khanh cảm thấy mùi vị rất ngọt, có chút cay nhẹ và vị chua chua, cho thêm một miếng nho lên men vào miệng khiến cả người cứ lân lân vì thế cô cứ lơ đãng uống hết sach.
"Ăn đồ ăn đi.
Lý Hoài Cẩn đưa cho cô một chén cơm: "Nếu không dạ dày sẽ khó chịu.
Nhan Khanh vẫn uống như trước, còn giành lấy chai rượu trong tay anh tự rót cho mình thêm một ly: "Rượu trái cây tốt lắm đó, ngăn ngừa quá trình lão hóa.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, rồi lại chuyển sang sờ mặt đối phương, quý ngài tư liệu sống tránh né nhưng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt: "Da mặt anh mềm thật, như da em bé, có phải anh mỗi ngày đều lén uống rượu nho không?
"Rượu tôi ủ sao lại gọi là lén lút.
"Bởi vì anh không cho tôi uống.
Lý Hoài Cẩn dỡ khóc dở cười: "Không cho uống nữa.
Đoạt chai rượu từ tay anh, Nhan Khanh rót cho mình một ly đầy, uống một ngụm, ăn thêm một quả nho.
Uống thêm chén nữa.
"Keo kiệt.
Cô bất mãn bĩu môi.
"Sẽ say đấy.
Lý Hoài Cẩn đưa đũa cho cô: "Ít nhiều vẫn phải ăn một miếng cơm, nhìn người em xem gầy như cây củi khô.
"Không cần ăn cơm, rượu trái cây giúp tăng cân, khà khà Nhan Khanh tuy say nhưng vẫn ngụy biện: Một ly tăng một cân, một miếng nho tăng một cân, hai ly tăng hai cân…
Tư liệu sống vẫn nhìn cô không lên tiếng.
Nhan Khanh tiếp tục ngụy biện: "Lời tôi nói là thật đó, anh tra google đi, thông tin trên đó đầy.
Lại yên lặng.
Từ nhỏ Nhan Khanh sợ nhất là người khác im lặng, thà mẹ kế cứ đánh mắng, trút giận thẳng lên đầu cô còn dễ chịu hơn việc bà ta cứ im lặng, không nói với lời nào suốt một năm liền.
Khi đó bố bắt đầu hoảng sợ, ông ấy sợ gia đình mới của mình sẽ nhanh chóng tan vỡ liền gửi cô về phía họ hàng, tựa như một một hàng đóng gói chuyển phát nhanh.
Sau này lớn lên cô mới biết đó là bạo lực lạnh, thứ còn đáng sợ hơn cả đòn roi.
Cô sợ tư liệu sống giống như mẹ kế, giả vờ cưu mang rồi lại vứt bỏ.
Nhan Khanh kiên nhẫn bới cơm nhưng vì đã say nên cơm từ trong chén bay lung tung ra ngoài.
Cảm thấy đầu choáng váng, trong lòng bắt đầu buồn bã, ôm gối ngồi trên ghế, nước mắt thi nhau rơi lộp bộp: "Không ăn cơm được, tôi không biết dùng đũa, đời này không thể nào ăn cơm, chỉ có thể nhịn đói nhìn người ta ăn, hu hu…
Tư liệu sống: "…
"Không được khóc.
Lý Hoài Cẩn đưa ra yêu cầu.
"Đáng ghét, tôi chỉ biết uống rượu nho, anh lại không cho uống.
Không ăn cơm được lại bắt tôi ăn, đến khóc cũng không cho khóc.
Toàn bộ uất ức trong lòng cứ thế trút ra, chưa có ai hỏi cô muốn thứ gì, họ toàn tự quyết định tất cả.
Giám đốc Lý xoa huyệt thái dương, ở công ty cũng có vài nhân viên thích tự bày vẽ đem rắc rối cho sếp ví dụ nữ nhân viên bên phòng nhân sự, không biết cô ta nghe từ đâu ra thông tin sếp mình từng qua lại với ca hậu, một mực sắp sếp vị trí quảng bá toàn cầu.
Còn đi khoe khoang khắp nơi nói mình lập công lớn tạo việc làm cho người nhà sếp, đến lúc anh tức giận ném tập tài liệu vô mặt lại