"Anh điên thật rồi, người anh yêu không phải tôi…rõ ràng…tôi thật không dám ở bên cạnh anh một khắc nào nữa?" Nhan Khanh tức giận lấy túi sách trên bàn không quên đem theo chai rượu nho, thành công gắp của chạy bỏ người.
Khi quay đầu lại, Nhan Khanh thật muốn quên ánh mắt khi đó của tư liệu sống, đuôi mắt nhếch lên như một con báo săn mồi, anh chuẩn vị vồ lấy cô nhưng không…
Anh chỉ tĩnh mịch ngồi đó.
Có chút thê lương.
Nhìn rõ phiến mắt anh ta dần đỏ hồng.
Quý ngài tư liệu sống sẽ khóc vì cô sao?
Anh ta cặm cụi nhìn cô đến mức không hề chớp mắt.
"Tôi sợ khi mình nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa em liền biến mất.
Lý Hoài Cẩn bình tĩnh uống một hớp rượu.
Cô ngẫng đầu, nhìn về phía tư liệu sống.
Mùi rượu nho lan vào không khí, ngọt đến khó cưỡng, mới hôm qua vẫn còn uống chung, giờ chỉ còn mình anh.
Như rơi vào thế giằng co.
Đôi mắt nhỏ này đáng thương làm sao…Nhan Khanh thật sự không đành lòng nhìn!
Khi đó, nắng rất gắt, gió thổi qua gò má cũng cảm thấy bỏng rát nhưng vẫn không ngăn được bước chân Nhan Khanh.
Dứt khoát…
Lần này tuyệt đối không quay đầu.
Vừa ra khỏi cổng khu biệt thự, Nhan Khanh nhận được điện thoại trợ lý.
Giọng điệu đầu dây bên kia hơi do dự: "Khanh Khanh, em vẫn ổn chứ!
Cô cố kìm lại cảm xúc, vờ như không để ý: "Em không sao, vẫn em ngon, ngủ ngon.
Chị xem đêm qua em ngủ say đến mức không biết trời trăng mây gió gì, haha…
Trợ lý ngược lại không nhận ra điều gì, cứ tưởng giống như mọi khi không để tâm lời mắng nhiếc trên mạng, tiếp tục nói: "Mọe nó, đám xử lý truyền thông bên công ty chỉ biết nhận tiền rồi nghe lời ông chủ, không biết tình nghĩa chị em gì hết?
Nhan Khanh dựa vào vách tường gần đó, thở một hơi dài mệt nhọc: "Làm công cho ai thì nghe lời người đó thôi.
Hai người dần im lặng, trong lòng ngầm hiểu công ty muốn tiễn người đi.
Nghệ sĩ nổi tiếng ra đi thì tiếc, toàn bộ công sức, tiền bạc đầu tư vào lại thành cây nguyệt quế nhả tiền cho công ty khác, có ông chủ nào chịu đứng yên nhìn, chi bằng thêu rụi nó tránh nở lộ nơi khác.
Thanh Vân kiên quyết nói: "Đừng nghĩ nhiều, chị rời công ty với em.
Nhan Khanh khe khẽ nói: "Chị vẫn còn gia đình phải lo mà!
Người bên kia dần im lặng, như nhớ ra mình vẫn còn người nhà, rủ giọng dặn dò: "Em nhớ ở yên trong nhà, trước chung cư có rất nhiều phóng viên núp lùm chờ sẵn, rèm cửa cũng không được mở nhớ chưa.
"…Chị.
"Hửm.
"…Em đang đứng trước cổng nhà giám đốc Lý, thật sự không thể quay về nữa sao?
"Tốt, ở đó thì đừng về nhà nữa.
Có giám đốc Lý bên cạnh chị càng yên tâm, không ngờ anh ta lại đáng tin như vậy ha ha… Trợ lý vỗ đùi bôm bốp, mới vui vẻ xong đã bắt đầu tức giận: Mà đứa quỷ nào lại tung ảnh đó lên không báo trước, đáng lẽ nắm thóp rồi phải tống tiền, đe dọa để chị hòa giải chứ, ai đời đăng trực đưa tiếp lên mạng.
Bộ chó săn bây giờ đều không cần tiền để sống sao? Nhìn quản lý nhà người khác chạy đôn chạy đáo "chùi đít