Nếu như nói, sau khi nghe Đoàn Xuân Châu kể chuyện, Viên Nhân Tồn còn chưa hiểu cái gì, vậy nàng so với Trang Trừng càng đần rồi.
Kéo lấy trầm trọng bước chân trở lại phòng, Viên Nhân Tồn đóng cửa phòng, chầm chậm đi đến bên giường.
Đoàn Xuân Châu bình thản tự thuật xong, liền về phòng, cũng không nói vì sao lại bỗng nhiên kể lại đoạn chuyện cũ tràn đầy khiếm khuyết của mình, cũng không có ai hỏi. Viên Nhân Tồn ngồi ở bên giường, hai mắt mờ mịt. Sau một hồi, nàng cởi áo khoát ngoài nằm xuống, ánh mắt không có tiêu điểm mà nhìn lên trên, nghe tiếng gió thu hiu quạnh thổi ngoài cửa sổ, trong đêm yên tĩnh một mình trầm tư.
Nàng là nữ tử, sao có thể đem hạnh phúc đến cho một cô gái khác? Chấm dứt tình yêu, tách ra là thương tâm, nếu không thể hẹn ước cả đời, ban đầu cần gì phải ở bên nhau? Bởi vì suy nghĩ như vậy, nàng vẫn luôn khắc chế nhớ nhung trong lòng, không dám cùng Tương Trữ gặp mặt.
Thế nhưng là, hôm qua nghe được Tiết Tử Linh nói, có lẽ Tương Trữ sẽ yêu mến người khác, lòng của nàng quả thật như bị người xé ra, đau đến lạnh run. Mặc dù như vậy, nàng cũng không thay đổi quyết định. Tương Trữ là một biến cố, trong đời nàng có được biến cố này, nàng đã rất thỏa mãn.
Mà giờ phút này, nàng nằm ở trên giường, trong lòng không khỏi bàng hoàng. Đoàn tiền bối và Ngọc chưởng môn hai mươi năm không gặp, lại chưa từng quên mất đối phương, cho dù tựa hồ là hận, nhưng vì quá yêu mà hận nói thẳng ra chính là yêu nhau quá sâu. Trong lòng Viên Nhân Tồn không khỏi sinh ra một chút hy vọng, nếu như, nếu như nàng cùng Tương Trữ cũng yêu nhiều như vậy, có phải cũng có thể ở bên nhau đến khi già đi không?
Bỗng nhiên, trong đầu nàng hiện lên cảnh Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng nắm tay nhau nói cười. Ngay cả Thiếu trang chủ Vạn Nhạc Sơn Trang, cũng dám bỏ xuống tất cả theo Tiết Tử Linh cùng nhau bỏ trốn, so với người trong giang hồ không màng địa vị, chướng ngại giữa nàng và Tương Trữ lại được coi là gì? Huống chi, ở bên ngoài nàng vẫn luôn dùng thân phận nam tử.
Có lẽ nàng nên thử một lần?
Trên gương mặt lạnh như băng của Viên Nhân Tồn lần đầu tiên lộ ra một nụ cười, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ. Trong mộng nàng mặc áo cưới đỏ, nhìn xem tân nương ôn nhu xinh đẹp đang đi về phía mình.
Có người mơ thấy mộng đẹp, có người lại mơ thấy... mộng lạ.
Hôm sau ra khỏi phòng, vành mắt Trang Trừng xanh tím, tinh thần thơ thẩn.
"Gặp ác mộng?" Tiết Tử Linh hỏi.
Trang Trừng xoắn xuýt, nghiêng đầu liếc nàng, giống như gặp chuyện gì không thể giải thích được, chần chờ nói: "Chưa tính là... ác mộng a."
"Mơ thấy cái gì?" Tiết Tử Linh tùy ý hỏi.
Nghe nàng hỏi, Trang Trừng lại vô thức hồi tưởng một phen...
Nàng mặc nam trang, giỏi giang tháo vát, mang theo tiểu Tiết nhu nhược đáng thương trèo đèo lội suối, tìm kiếm bảo tàng. Tiểu Tiết đói bụng, nàng liền vào rừng rậm đi săn; tiểu Tiết khát, nàng đến bờ suối múc nước; tiểu Tiết mệt mỏi, nàng liền đốt lửa gác đêm canh giữ bên người, lại để cho tiểu Tiết gối lên đùi nàng yên giấc. Diệt quỷ hồn, bổ cây tinh, đấu sơn tặc, giết mãnh thú, từ trước đến nay chưa từng có, hiện rõ dũng mãnh phi thường. Trải qua chín chín tám mươi một ngày gian nguy, rốt cuộc đến trước một ngọn núi nguy nga, kim quang lòe lòe bắn ra từ trên núi. Tiểu Tiết nhìn nàng sùng bái, sau đó, nàng liền tỉnh.
Giấc mộng này thật sự là kỳ quái... Trang Trừng nghiêm túc lắc đầu: "Không có mơ thấy gì."
Mặt trời lên tới đỉnh đầu, vừa qua giờ ngọ một chút, đoàn người đã đến bên ngoài chỗ ở của Chúc Tương Trữ.
Viên Nhân Tồn hơi chậm lại. Tiết Tử Linh lập tức phát hiện, quay đầu lại nhìn nàng. Trang Trừng cùng Đoàn Xuân Châu cũng quay đầu, thấy Viên Nhân Tồn không được tự nhiên, lại tiến một bước, sau đó ngừng chân.
Tiết Tử Linh: "Ngươi không muốn đến gặp nàng?"
Tâm trạng lúc này của Viên Nhân Tồn, ước chừng chính là cái gọi là gần hương tình khiếp. Ra vẻ nam tử hai mươi mốt năm, hôm nay đến nơi này lại giống như đột nhiên phát hiện mình có một chút tâm tình tiểu nữ nhi.
"Tương Trữ đáng giá người tốt hơn..." Viên Nhân Tồn dối lòng rụt rè nói.
Tiết Tử Linh: "Ngươi có đi không?"
"Ta..." Viên Nhân Tồn chau đôi mày kiếm.
Tiết Tử Linh sách một tiếng, nháy mắt tiếp theo liền thấy nàng xuất hiện đằng sau Viên Nhân Tồn, giơ tay nhắm vào phần gáy chém ra. Viên Nhân Tồn trừng mắt ngã xuống.
"Thực lắm lời." Tiết Tử Linh lầm bầm một câu, đỡ lấy nàng, không có làm nàng té xuống đất, hỏi Đoàn Xuân Châu: "Bà tới, hay là gọi Tương Trữ?"
Đoàn Xuân Châu im lặng mà nhận lấy Viên Nhân Tồn, đi đến cái thang trúc. Bất quá nàng đối với Viên Nhân Tồn vừa rồi do dự cảm thấy bất mãn, nửa đỡ nửa kéo hoàn toàn không thương tiếc.
Chúc Tương Trữ vừ ra đến cửa, khẽ cười nói: "Mẹ."
Viên Nhân Tồn mềm nhũng nằm sấp lại bị chuyển đến trên tay Chúc Tương Trữ, sắp xếp ở một bên.
Trong lúc nhất thời, bốn người đều không nói gì.
Lúc này, từ thang trúc truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Tiết Tử Linh quay đầu liền nhìn thấy một nam nhân áo trắng nhẹ nhàng đi tới, khóe miệng mang cười, phong lưu phóng khoáng. Nam nhân kia thoáng nhìn khắp phòng, nhất thời nhảy về sau một bước hai tay che ngực, kinh hoàng mà trừng Tiết Tử Linh.
Rất nhanh hắn lại lấy lại gương mặt tươi cười, làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, đứng thẳng người thở dài: "Đoàn tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu. Chúc cô nương, Trang thiếu trang chủ. Tiết cô nương."
Tiết Tử Linh duỗi ra một ngón tay thon dài nhỏ nhắn, chỉ vào vị trí trái tim Trì Chí. Trì Chí xanh mặt trợn mắt, Tiết Tử Linh xùy cười một tiếng, nắm tay Trang Trừng đi lên lầu.
"Ngủ một giấc đi, có việc ta tới gọi ngươi." Tiết Tử Linh nói.
Trang Trừng gật đầu, vẻ mặt không quá khỏe.
Tiết Tử Linh vỗ vỗ vai nàng hai cái, nói: "Sẽ không công làm cha ngươi tắt thở... ách, trúng độc, yên tâm."
Trang Trừng vừa tức vừa cười, giận liếc nàng. "Ân."
Viên Nhân Tồn vừa tỉnh dậy đã đến giờ cơm tối.
Mông lung mở to mắt, sửng sốt một lát, nghiêng đầu dò xét bốn phía, lập tức từ trên giường nhảy cẩn lên, vẻ mặt bối rối mà nhìn xung quanh.
"Tỉnh?" Giọng nói ôn nhu truyền tới, sau đó Chúc Tương Trữ cầm theo