"Đã nghe gì chưa? Đại đệ tử của Kim Thiền Phái Lập Oánh, đã bị ma nữ giết rồi!"
Không qua mấy ngày, tin tức kinh người này đã nhanh chóng bị khuếch tán, bị những người không rõ chân tướng càng truyền càng biến tướng.
Ở đâu cũng luôn có người thích đàm tiếu chuyện thiên hạ, những người này từ vẻ mặt kinh ngạc của người khác đạt được thỏa mãn, cũng đem phản ứng này chuyển hóa thành một loại cảm giác về sự ưu việt.
Một tên đao khách võ công thấp kém bên cạnh đang vây quanh rất nhiều người, thanh âm vang dội nói: "Cũng vì vậy, Kim Thiền Phái tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng."
Người xung quanh: "Thế nhưng ả ma nữ kia vô cùng xảo trá, lúc trước nhiều môn phái như vậy, cũng không thể bắt được ả."
Đao khách: "Lần này lại không giống. Lúc trước người chết đều là những kẻ bừa bãi vô danh, nhưng mấy năm nay trên giang hồ Lập Oánh lại là đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy a! Nàng lại là đệ tử đắc ý của Ngọc chưởng môn Kim Thiền Phái. Dù thế nào, Ngọc chưởng môn cũng không sẽ từ bỏ nàng đấy!"
Người xung quanh: "Nói cũng có lý. Xem ra lần này ma nữ có hi vọng bị giết rồi!"
Xung quanh vang lên tiếng phụ họa, trên mặt đao khách sáng ngời, nở nụ cười.
Một người khác có ý đồ phá quán nói: "Theo ta biết cũng không phải như vậy."
Quần chúng ăn dưa bên ngoài: "Vậy ngươi nói nhanh lên?"
Người phá quán: "Hôm đó ta ở Kim Thiền Phái, Độc Hoạt chỉ bắt Lập Oánh đi, sống hay chết còn chưa biết được."
Đao khách: "Lập Oánh kia nói chuyện không biết kiêng nể gì, trong trong ngoài ngoài không biết đã mắng ma nữ bao nhiêu lần, rơi vào tay ả làm sao còn mạng để sống?"
Người phá quán: "Có ai nhìn thấy thi thể không? Độc Hoạt giết người trước này không hề che giấu, không có thi thể, không thể nói Lập Oánh đã bị giết."
Quần chúng ăn dưa: "Có lý có lý!"
Người phá quán đắc ý: "Hiện giờ chuyện Ngọc chưởng môn muốn làm nhất, nhất định chính là cứu Lập Oánh ra, mà không phải đuổi giết Độc Hoạt."
Lại có một người phe phẩy cây quạt giấy vừa mua được từ sạp hàng ngoài phố, đến tham gia náo nhiệt: "Các vị, hiện giờ Kim Thiền Phái đã không còn Ngọc chưởng môn gì nữa rồi....!"
Quần chúng ăn dưa: "Chuyên này là như thế nào?"
Phe phẩy quạt: "Rõ ràng như vậy các ngươi còn không hiểu được? Ngọc Băng Khiết thoái vị rồi...!"
Quần chúng ăn dưa: "What! Chuyện khi nào?"
Phe phẩy quạt: "Ân, là hôm qua, cũng chính là ngày thứ ba Lập Oánh bị bắt đi."
Quần chúng ăn dưa: "Nhưng, không có người kế vị a!"
Phe phẩy quạt: "Đúng rồi, Ngọc Băng Khiết thích nhất vẫn là Lập Oánh, cho nên người chưởng môn mới này chẳng qua là tạm thay."
Quần chúng ăn dưa: "Chưởng môn mới kia là ai vậy?"
Phe phẩy quạt: "Ta cũng là hôm nay mới điều tra được, gọi Tiết cái gì Quân, không nhớ được!"
Đao khách bắt được cơ hội trở mình: "Là Tiết Doanh Quân! Ta biết người này, nàng là nhị đệ tử Kim Thiền Phái, cũng rất được Ngọc Băng Khiết coi trọng, chỉ có điều không ai nhớ rõ nàng."
Quần chúng ăn dưa: "Vị chưởng môn mới nhậm chức này là người thế nào?"
Đao khách: "Hắc, hỏi người nào khác có thể không biết, hỏi ta nhưng là đúng rồi! Nói về Tiết Doanh Quân này, bảy tuổi đã bái Ngọc Băng Khiết làm sư, thiên tư thông minh, võ công cũng không thua Lập Oánh. Chẳng qua là nàng cực ít xuất hiện, hành xử khéo léo. Nghe nói, tình cảm giữa nàng và Lập Oánh rất tốt."
Lúc trước người có ý phá quán ý đồ hấp dẫn lực chú ý: "Sư tỷ muội tình cảm cho dù tốt, cũng sợ không thể thắng được sức hấp dẫn của chức Chưởng môn a!"
Phe phẩy quạt: "Lời ấy sai rồi, Ngọc Băng Khiết yêu sạch sẽ, đây là chuyện mọi người đều biết. Nếu như Tiết Doanh Quân tâm tư không thuần khiết, làm sao lại được xem trọng?"
Đao khách quyết định trước tiên đem tên có ý đồ phá quán đuổi đi, đứng về phía phe phẩy quạt: "Trong lúc nguy cấp thế này, Ngọc Băng Khiết có thể truyền ngôi cho Tiết Doanh Quân, đủ thấy rất tín nhiệm!"
Quần chúng ăn dưa đã có hảo cảm với vị Chưởng môn mới nhậm chức của Kim Thiền Phái, tên phá quán lời vừa rồi đã làm mất lòng đám đông, đành phải ủ rũ rời đi. Đúng lúc có hai cô gái trong quán cũng muốn dời đi, tên phá quán liền đối mặt với hai nàng.
Ồ! Khó gặp mỹ nhân! Tên phá quán quay đầu lại, phát hiện đám người kia không chú ý tới nơi này. Hắn cảm giác thăng bằng chút ít, không xa không gần theo sát một đoạn đường, đi theo gần một canh giờ cảm thấy thỏa mãn mới đi về nhà.
Tiết Tử Linh và Trang Trừng đương nhiên biết có người theo dõi, thấy đối phương không có ác ý liền bỏ mặc.
Có lẽ là bị Tiết Tử Linh ảnh hưởng, Trang Trừng đối với việc của Tiết Doanh Quân cũng không quá lưu tâm, mà càng để trong lòng chuyện của Độc Hoạt. Nàng hỏi: "Độc Hoạt cô nương sẽ không giết Lập cô nương chứ?"
Tiết Tử Linh cảm thấy hứng thú nói: "Vì sao hỏi như vậy?"
Trang Trừng lắc đầu: "Nói không rõ, chỉ là cảm thấy như vậy."
"Ân." Tiết Tử Linh cười nói. "Độc Hoạt muốn giết một người, chắc chắn sẽ không cho đối phương cơ hội mở miệng. Nàng có thể cho phép Lập Oánh ở trước mặt mắng mình, nhất định sẽ không giết nàng."
Trang Trừng cảm giác nàng còn chưa nói xong, đợi đợi, quả nhiên Tiết Tử Linh lại mở miệng nói: "Nhưng mà Lập Oánh tích cực muốn chết như vậy... Ngươi đã nuôi chim chưa?"
"Hả?" Trang Trừng sửng sốt: "Không có. Ba Hồ Lô sư phụ nuôi ba con ưng, như thế nào?"
"Hiện giờ Lập Oánh giống như một con chim thích mổ người, ta đoán, Độc Hoạt đang muốn thuần dưỡng nàng."
Trang Trừng nhịn không được dò xét Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh bật cười: "Nhìn cái