Trang chủ đã giả bế quan xong, cùng Trang Trừng ở thư phòng mật đàm. Hai cha con thẳng thắn, đem hết thảy đều nói ra.
Tiết Tử Linh cũng được diện kiến vị Trang chủ khôi ngô uy nghiêm của Vạn Nhạc Sơn Trang. Đường nét trên mặt hắn và Trang Trừng không giống lắm, ngược lại thần thái đứng đắn nghiêm túc lại giống như một khuôn đúc ra.
Xế chiều hôm đó, Trang chủ bắt đầu thật sự bế quan, mượn Mục Đức Minh Chuông điều trị nội công.
Từ trong viện đi ra, hai người lẳng lặng đi một đoạn.
"Đa tạ cô." Trang Trừng mở miệng.
Tiết Tử Linh nói: "Chuông để ở chỗ này, ai dùng nó với ta không quan hệ."
"Ta và cha ta, vẫn xem đây là một ân tình." Trang Trừng nói. Nàng biết rõ Tiết Tử Linh không quan tâm những lễ tiết này, nói rõ tâm ý liền không nhiều lời nữa, hỏi: "Muốn ta cùng cô đến Húc Dương Phong xem một chút không?"
Vạn Nhạc Sơn Trang quý vì rộng rãi, non xanh nước biếc, hùng vĩ vô biên. Trong đó, "ba phong ba đầm, bảy thác chín rừng" càng là vang danh thiên hạ, không người không biết. Trong ba phong này gồm có: Húc Dương Phong hùng vĩ nhất, Mạnh Nhai Phong hiểm trở nhất, Vân Sương Phong nhiều sương mù nhất. Ba đầm gồm, yên tĩnh nhất: phác tông đầm; lạnh nhất: Tuyết Hà Đầm; đẹp nhất: Tễ Nguyệt Đầm. Bảy thác chín rừng, mỗi nơi đều đặc sắc xinh đẹp, làm người khác ngợi khen không dứt.
Đối với những chuyện này Tiết Tử Linh cũng từng nghe kể, nói: "Vậy lên đỉnh núi thử xem."
Đường lên Húc Dương Phong hiểm trở không có bậc thang, ngay cả Trang Trừng cũng không thường lên đây. Kiến trúc sơn trang chủ yếu ở giữa sườn núi, từ đó trở lên chỉ xây lên vài căn nhà gỗ lẻ tẻ, dành cho Trang chủ hoặc Trang Trừng, hoặc là ba vị sư phụ lúc lên núi làm nơi nghỉ chân.
"Từ sườn núi Húc Dương Phong trở lên, địa hình không thích hợp xây đường đi, có rất nhiều con dốc khúc khuỷu, cô cũng đừng đi quá nhanh, coi chừng nguy hiểm." Trang Trừng giới thiệu nói: "Trên đỉnh núi hầu như có thể nhìn thấy toàn bộ Vạn Nhạc Sơn Trang, tầm nhìn cực ký rộng rãi, tuy rằng mất thời gian, nhưng rất đáng để leo lên một lần."
Tiết Tử Linh hỏi: "Ngươi thường lên núi sao?"
Trang Trừng lắc đầu: "Thỉnh thoảng. Ta không có tâm sự gì, đối mặt với cảnh quan bao la hùng vĩ sẽ không cảm thấy tâm trạng kích động, thấy chẳng qua là phong cảnh, lên núi lại phí nửa ngày, không bằng làm chút ít chuyện khác. Hôm nay cô đến thăm một lần, có lẽ lần sau cũng không muốn đến.
Lúc này đã là hạ tuần tháng chín, lá vàng bắt đầu rơi phủ khắp đường đi. Đến một đoạn đường hẹp, Tiết Tử Linh ở phía sau Trang Trừng, nhìn thấy Trang Trừng lúc đi đường luôn tránh những nơi có lá cây rơi, trong lòng muốn đùa giỡn, cố ý tìm những nơi có lá giẫm lên "răng rắc răng rắc" đi theo Trang Trừng một đường.
Chuyển qua khúc cua, biến thành hai người... song song lên dốc. Trang Trừng quay đầu nhìn nàng một cái. Nói trừng không phải trừng, nói lườm cũng không phải lườm, tim Tiết Tử Linh đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, có chút sợ run.
"Lại quẹo qua hai khúc cua, phía trước có một gian nhà gỗ, cô không cần nghỉ ngơi chứ."
Tiết Tử Linh ừ một tiếng, hỏi: "Ngươi đã đi săn trên núi bao giờ chưa?"
"Đi rồi nha, khi còn bé săn con thỏ, lớn một chút săn hồ ly, hai loại này nhiều nhất, có khi gặp loài khác cũng sẽ săn một chút. Như thế nào?"
"Ta vừa thấy một con heo rừng."
"A." Trang Trừng cười nói: "Đó là do Ba Hồ Lô đại sư nuôi đấy, trên núi chỉ có một con này."
Tiết Tử Linh hiếu kỳ: "Ông ta nuôi heo rừng là có lợi ích gì sao?"
Trang Trừng nói: "Chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Ông ấy nuôi ba con ưng cũng chưa bao giờ truyền tin."
Tiết Tử Linh nhớ tới một việc: "Có lần ta mang Độc Hoạt đi bắt gà rừng, nàng nhìn thấy hai con rắn trên cây bàn, liền bắt xuống đem về nuôi, sau đó đem hầm cách thủy ăn rồi."
Trang Trừng ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới Lập Oánh bị bắt đi, hỏi: "Sẽ không nuôi ra tình cảm sao?"
"Có người nếu như thường nhìn một cái cây, sẽ đối với cái cây nảy sinh tình cảm, nhưng có người hoàn toàn trái lại, thường xuyên ở chung đối với họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả." Tiết Tử Linh dừng một chút: "Ngươi lại đang lo lắng Lập Oánh? Đừng nghĩ nữa, sẽ không chết."
Trang Trừng gật đầu, cảm thấy trong lòng đang có một cọng lông vũ quét a quét, có chút ngượng ngùng lại có chút thăm dò hỏi: "Cô như thế nào luôn có thể đoán được ta đang suy nghĩ gì?"
"Bởi vì đần a." Tiết Tử Linh không do dự đáp.
"..." Sớm biết chính là thế này.
Sắc trời dần tối, trong rừng cây tiếng gió lùa từng đợt, rất nhiều lá cây bị cuốn rơi.
"Lạnh không?"
"Không lạnh." Tiết Tử Linh nói: "Còn xa lắm không?"
"Gần nửa canh giờ. Yên tâm, đỉnh núi có một mật đạo chuyên dụng, sẽ về rất nhanh đấy. Chúng ta lên núi có hơi trễ, lần sau... Nha!" Trang Trừng đột nhiên dừng lại, ảo não nhíu mày: "Ta quên mất, chờ chúng ta lên đến đỉnh núi, trời đã tối như mực không thể nhìn thấy phong cảnh rồi."
Tiết Tử Linh "xùy" một tiếng nở nụ cười, từ bên tai nàng cuốn lên một lọn tóc quấn quanh vài vòng, ngón tay dọc theo đi xuống, đến cuối ngón tay lại nhẹ nhàng đánh một cái. Tiết Tử Linh vuốt hai ngón tay, có chút nhộn nhạo.
Nàng hỏi" "Đỉnh núi có thể nhìn trăng và sao không?"
Trang Trừng gật đầu nói có thể.
"Vậy sao lại nói không nhìn được phong cảnh? Ta và ngươi ở trên đỉnh Húc Dương Phòng ngắm trời đêm, cái này rất tốt." Tiết Tử Linh lơ đễnh mà cười nói.
Cùng ngươi... Tim Trang Trừng đập lệch một nhịp, không khỏi suy nghĩ, hai chữ này có phải là lời thật lòng không?
Trang Trừng quay đầu nhìn Tiết Tử Linh, giữa sắc trời chập choạng nhìn không rõ, nhưng cặp mắt kia đặc biệt sáng, giống như là sẽ vụt sáng giữa màn đêm. Chỉ luận tướng mạo, Trang Trừng cảm thấy Tiết Tử Linh duy nhất hơn được Độc Hoạt, chính là đôi con ngươi sáng ngời vô cùng có thần này.
Khi Tiết Tử Linh phát hiện ánh mắt Trang Trừng, đầu hơi lệch bên phải đang nhìn nàng, Trang Trừng làm như không có việc gì dời đi tầm mắt, hết sức chăm chú nhìn về phía trước. Sau đó, yên lặng phê