Trung tuần tháng chạp, phương Bắc đã là trời đông giá rét. Gió lạnh thấu xương thổi qua, như có thể khoét ra mấy lỗ lớn trên mặt.
Trang Trừng và Tiết Tử Linh quyết định đi về hướng Đông Nam. Chờ thời tiết ôn hòa chút, lại đến phương Bắc xem.
Ngày hôm đó đang lúc hoàng hôn tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, xem tình hình sẽ kéo dài đến ngày mai. Các nàng liền chọn một khách sạn, ý định dừng lại một đêm.
Chưởng quầy ân cần hỏi: "Hai vị cô nương, mấy gian phòng nha?'
Tiết Tử Linh sửng sốt trong chốc lát, thường ngày ở trọ không ai hỏi vấn đề này đấy.
"Hai gian."
"Một gian."
Hai người đồng thời trả lời.
Chưởng quầy: "Rốt cuộc là mấy gian nha?"
Trang Trừng không nói lời nào, Tiết Tử Linh: "Một gian."
Chưởng quầy: "Được rồi!"
Mặc kệ hai gian hay một gian chưởng quầy đều hài lòng, dù sao giữa đêm tuyết lớn thế này không lo không bán được phòng, sớm muộn gì cũng có thể bán đầy.
Trang Trừng đi theo sau Tiết Tử Linh lên lầu. Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Mùa đông trời lạnh, ngủ cùng một chỗ có thể sưởi ấm. Còn nữa tối nay nhất định sẽ có thật nhiều người đến ở trọ, tiết kiệm một gian có thể nhường cho người khác. Ân."
"Ngươi nói rất đúng." Tiết Tử Linh làm như thật mà phụ họa.
Đại khái là khách sạn sợ lạnh không mở cửa sổ, trong phòng có vẻ ngột ngạt. Tiết Tử Linh hỏi Trang Trừng xác định nàng không lạnh, liền đẩy cửa sổ ra.
Vừa đẩy ra, một con tiểu ưng giương cánh mang theo tiếng kêu sắc lạnh lao vào. Tiết Tử Linh tay nhanh mắt lẹ, một phát bắt được cổ con ưng.
Trang Trừng vừa nhìn: "Là Nhị Anh!"
Nhị Anh, con ưng thứ hai trong đàn ưng Ba Hồ Lô dưỡng.
Tiết Tử Linh tháo ống trúc nhỏ trên chân Nhị Anh xuống, vứt cho Trang Trừng: "Không phải nói ưng của hắn không truyền tin sao?"
Trang Trừng rút tờ giấy nhỏ bên trong ra, thì thầm: "Khung Sùng mời Thiếu trang chủ, Tiết cô nương trợ ta vượt qua cửa ải khó."
Lật đến mặt sau, tiêp tục đọc: "Ba con đều phái ra đưa tin, đưa không đến chính là thiên mệnh."
Tiết Tử Linh: "Ba con?"
Dứt lời, lại một thanh âm sắc bén vang lên. Tiết Tử Linh duỗi tay kia ra, bắt được cổ Đại Anh.
Trang Trừng rút tờ giấy nhỏ ra nhìn: "Nội dung giống vậy."
Tiết Tử Linh: "Có muốn hồi âm không?"
"Không cần." . truyện ngôn tình
Tiết Tử Linh đem Đại Anh và Nhị Anh quăng ra cửa sổ. Tiếp theo Tiểu Anh cũng xông đến, Tiết Tử Linh bất đắc dĩ, lần nữa nắm cổ chim.
Trang Trừng: "Vẫn là như vậy."
Tiểu Anh cũng bị ném ra ngoài.
"Ba Hồ Lô nuôi chim rất có cách a." Tiết Tử Linh đóng cửa sổ, tự đáy lòng tán dương.
Trang Trừng nhíu mày: "Khung Sùng Sơn Trang đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm nay chúng ta đi trên đường cũng không nghe được tin đồn."
Tiết Tử Linh: "Có lẽ là chuyện không thể để cho người khác biết."
"Không biết Thương ca ca thế nào." Trang Trừng nhỏ giọng nói.
"Thương ca ca?!" Tiết Tử Linh cảm nhận được một loại nguy cơ: "Thương Ẩn?"
"Đúng, cô biết... A!" Trang Trừng nháy mắt mấy cái, hiểu: "Khung Sùng Sơn Trang, cô đến đó rồi sao?"
Tiết Tử Linh bĩu môi: "Ân." Một năm đến Khung Sùng Sơn Trang dạo hai lần, mỗi lân đều có thu hoạch mới.
Trang Trừng khó xử gật đầu, không xác định nói: "Nếu Thương ca ca đã đặc biệt mời cô tương trợ, hẳn là đã không để bụng chuyện lúc trước. Nếu chúng ta đi, ân oán của hai người không chừng sẽ được xóa bỏ. Tiểu Tiết, ý của cô thế nào?"
Nghe được Trang Trừng vì mình suy nghĩ, trong lòng Tiết Tử Linh thư thái chút ít: "Không có ý kiến."
"Cái kia đợi ngày mai tuyết ngừng, chúng ta liền đi về hướng Khung Sùng Sơn Trang, hy vọng có thể đuổi kịp." Trang Trừng nhìn nàng nở nụ cười, lại có điểm nghi hoặc: "Nhưng mà, là cửa ải khó khăn gì nhất định phải mời hai người chúng ta đến trợ giúp chứ?"
Tiết Tử Linh: "Đến đó tự nhiên biết, bây giờ, ngủ."
Tam đại sơn trang, Vạn Nhạc rộng rãi, Bình Lan thượng võ, Khung Sùng nhiều tài.
Lần cuối cùng Trang Trừng gặp được Thương Ẩn là vào ba năm trước đây. Còn trước đó, cách hai năm Thương Ẩn đều sẽ đến Vạn Nhạc Sơn Trang làm khách một lần. Về sau, bởi vì Trang Trừng lớn lên, trổ mã được tướng mạo đẹp vô song, tỷ tỷ của Thương Ẩn cố hết sức khuyến khích đệ đệ lớn tuổi chưa lập gia đình lấy nàng về nhà, nhưng Thương Ẩn đối với nàng chỉ có tình huynh muội, vì để tránh hiềm nghi, liền tự giác ít cùng Trang Trừng tiếp xúc.
Sau khi nghe xong Tiết Tử Linh vẫn cảm thấy lo lắng. Nàng ngầm hạ quyết định, nếu lần này Thương Ẩn lộ ra manh mối gì, nàng sẽ đem Khung Sùng Sơn Trang biến thành Bần Cùng Sơn Trang.
Nói đến tỷ tỷ của Thương Ẩn – Thương Kiêm Gia, vậy thì chính là một nhân vật khiến người người bội phục, ngay cả Tiết Tử Linh cũng muốn đối với người kia dựng thẳng ngón tay cái khen một tiếng lợi hại! Nàng chỉ dùng thời gian bảy năm, làm cho tài sản của Khung Sùng tăng giá trị gấp đôi. Hôm nay, dưới chân núi Khung Sùng có vài tòa thành đông đúc lại giàu có, hầu như đều là sản nghiệp của Khung Sùng. Cho dù tất cả mọi người trong Khung Sùng Sơn Trang hạ quyết tâm miệng ăn núi lở, vậy cũng phải ăn vài thế hệ mới ăn xong được.
Tất cả thương nhân đều có chút kiêng kị với danh tiếng của Thương Kiêm Gia, nhưng dân chúng lại đối với nàng không có ác cảm. Có người còn tặng nàng danh hiệu "Giả gian thương", ý chỉ nàng tuy rằng tâm hắc tay ác, vơ vét của cải dữ dội, nhưng là dùng mưu trí và tài hoa đắc thủ, kinh doanh lại thành tín.
Hai tỷ muội một bên ngoài một bên trong, thủ vững sơn trang. Thương Kiêm Gia biết cách làm giàu, Thương Ẩn dùng tiền có đạo – cái này cũng xem như khích lệ.
Thời điểm Trang Trừng và Tiết Tử Linh đến Khung Sùng Sơn Trang, trùng hợp là đêm giao thừa.
Thương Ẩn khoác áo lông thỏ, từ cổ đến mắt cá chân bao bọc cực kỳ chặt chẽ, dẫn theo hai tùy tùng ra cửa sơn trang nghênh đón.
"Trang Trừng, Tiết Tử Linh, đợi đã lâu." Thương Ẩn cười tươi chắp tay.
"Thương ca ca." Trang Trừng hoàn lễ: "Gió lạnh, mau vào thôi."
Tiết Tử Linh liếc nhìn kỹ, chỉ thấy sắc mặt Thương Ẩn tái nhợt như tờ giấy, có vẻ bệnh nặng gió thổi qua liền gục, uổng phí một bộ túi da tuấn tú. Tiết Tử Linh không hiểu có chút tự hào.
Một đường quỳnh lâu ngọc vũ, điêu lan ngọc thế. Vô