Vùng hoang vu, miếu đổ nát.
Đây là một nơi rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Lại càng dễ dàng phát sinh – sự cố.
Trang Trừng cố ý giẫm lên một cành cây khô, nhắc nhở người trong miếu, có người tới gần.
Trong miếu rất trống trải, một bức tượng Phật đổ nát đang ngồi trên bàn thờ. Bàn thờ bị một tấm vải dày hơi bẩn che kín. Người kia xem ra là trốn dưới bàn thờ.
Tiết Tử Linh và Trang Trừng không để ý người kia, dùng chưởng gió quét đi bụi bẩn trên đất, ngồi xuống. Đi ra bên ngoài, có chút võ công thật là tiện.
"Đói không?" Tiết Tử Linh mở bao y phục nhỏ ra, bên trong có mấy bao giấy dầu cùng hai túi nước.
"Không phải quá đói..." Trang Trừng chọn một túi giấy dầu giữa rất nhiều túi, lấy ra một cái: "Ăn cái này đi."
Đị phương hai nàng vừa đi qua bán đậu ran rất nổi tiếng. Lúc gần đi, Trang Trừng cố ý mua nhiều chút mang theo, vừa đi vừa ăn đến nơi dừng chân tiếp theo còn thừa ra một chút.
Túi giấy dầu vừa mở mùi thơm liền chui ra, giống như không cam lòng bị nhốt ở trong túi. Trang Trừng ngửi hai cái, nước miếng đều muốn chảy xuống.
Bọc nhỏ được Tiết Tử Linh đeo một buổi sáng, đồ vật bên trong đều nóng hổi. Trang Trừng lấy ra một cái, cảm thấy không phỏng tay, nhưng vẫn thổi thổi mới mở ra, bỏ vào trong miệng, trên mặt lập tức dào dạt ý cười.
Tiết Tử Linh chê cười nàng nói: "Ở sạp hàng ngươi đã ăn không ít hạt dẻ rang đường, đến giờ vẫn thèm như vậy à?"
Trang Trừng không để ý tới nàng, lại ăn hạt thứ hai.
Nhìn nàng ăn đến ngon miệng, Tiết Tử Linh cũng nhịn không được bóc một hạt lên. Hạt dẻ rang đường này bên ngoài bóng loáng lấp lánh, da giòn vô cùng dễ bóc. Ngón tay trắng nõn của Trang Trừng nhẹ nhàng xoa xoa lớp vỏ bên ngoài, liền nghe tiếng rộp rộp lớp vỏ đua nhau bể thành mảnh vụn. Lớp vỏ mỏng dính vào da còn lại cũng rất dễ bóc, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực đã rơi vụn xuống đất. Một viên hạt dẻ béo ngậy mê người liền như vậy xuất hiện.
Ngón tay của Tiết Tử Linh, thon dài, thẳng tắp, linh hoạt. Đôi bàn tay này quả thật phóng mắt tìm cả giang hồ cũng không tìm được đôi thứ hai.
Nhưng mà, nàng vốn không biết bóc hạt dẻ.
Cũng may nàng kiên nhẫn mười phần, cúi đầu, trước bóc ra từng mảng từng mảng vỏ cứng, lại kỹ càng bóc lớp da mỏng bên trong.
Trang Trừng liếc xéo nàng: để xem cô còn chê cười ta nữa không!
Sau khi hai người ở bên nhau, có khi Trang Trừng sẽ lộ ra một chút tính tình nữ nhi. Mỗi lúc thế này, Tiết Tử Linh đều tinh tường cảm giác được, người trước mắt này, nàng đã yêu đến khắc vào lòng. Tiết Tử Linh giơ tay đem hạt dẻ đút vào miệng Trang Trừng, thổi rớt đống vỏ rác trên tay, vuốt ve mặt Trang Trừng.
Đột nhiên từ dưới bàn thờ truyền ra tiếng "ọt ọt ọt", hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới tấm khăn trải bàn chui ra một tên tiểu nam hài bảy tám tuổi.
Đứa bé kia mặc trên người một chiếc áo bông xem chừng là màu xám, nhưng bẩn đến nhìn không ra màu. Chỉ vừa liếc mắt một cái, cả người đầy bùn đất, bẩn vô cùng. Như một đứa bé không ai muốn.
Nơi duy nhất trên người đứa bé chính là cặp mắt to tròn, vì vậy cặp mắt kia liền có vẻ như đang tỏa sáng lấp lánh.
Giống như... thật sự đang sáng lên? Trang Trừng không quá chắc chắn mà nghĩ.
Nàng cầm bao giấy dầu trên tay chậm rãi dời qua bên trái.
Đôi mắt đứa bé cũng di động theo.
Nàng lại cầm bao giấy dầu chậm rãi dời về chỗ cũ.
Đôi mắt đứa bé cũng dời về chỗ cũ, còn nuốt một ngụm nước bọt.
Trang Trừng hiền lành hỏi: "Ngươi muốn ăn sao?"
Đứa bé lập tức dốc sức liều mạng gật đầu.
"Tới đây a." Trang Trừng mỉm cười nói.
Đứa bé do dự một chút, chống không lại sự hấp dẫn của hạt dẻ rang đường, nhích từng bước qua đây, thỉnh thoảng lại ngắm ngắm các nàng, bụng một hồi lại kêu lên một hồi.
"Đợi một chút."
Đứa bé lập tức đứng lại bất động, đề phòng mà trừng mắt nhìn Trang Trừng, một chân hướng về phía cửa miếu, tùy thời chuẩn bị đào tẩu.
Trang Trừng không dám động, lo lắng sẽ làm tiểu hài tử sợ, khẽ nói: "Ngươi đã rất lâu không ăn uống gì rồi, trước uống nước lại ăn, bằng không thì bụng sẽ không thoải mái."
Tiểu hài tử nhìn túi nước, nói: "Ta không uống nước của các ngươi!"
Giọng nói ngược lại rất trong trẻo, đoán chừng là đã uống nước. Trang Trừng không miễn cường nữa, chia ra hai phần hạt dẻ, đưa bao giấy dầu qua, dặn dò: "Một lần không được ăn quá nhiều, sẽ trướng bụng."
Đứa bé giật mình hỏi: "Đều cho ta?"
Trang Trừng: "Trên tay của ta đều cho ngươi."
Tiểu hài tử bán tín bán nghi mà đi qua, cực kỳ nhanh cướp lấy bao giấy dầu chạy đi, thấy các nàng không có cử động gì khác, mới chờ không được mà ngồi xuống bóc hạt dẻ.
Tiết Tử Linh xem đứa bé lộ, ngay cả tiểu hài tử cũng lột nhanh hơn nàng, bỉu môi nói: "Nếu là đứa bé đần, cũng đừng có tự cho là thông minh..."
Trang Trừng dùng hạt dẻ ngăn lại lời của nàng.
Tiết Tử Linh yên lặng ăn tươi.
Đứa bé nghe được cũng không có phản ứng, ăn đến hăng hái.
Trang Trừng xem tiểu hài tử đã ăn được nửa túi, nhắc nhở: "Ăn ít một chút, ở đây ta còn có kẹo, bánh nướng và..."
Nói còn chưa dứt lời, đứa bé đã chạy tới, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng chằm chằm, trong miệng nhét đến căng phồng vẫn còn nhai.
"..." Trang Trừng bị nhìn chằm chằm một chữ cũng không nói nên lời, lấy ra hai túi giấy dầu.
Trong họng đứa bé phát ra một tiếng kêu cảm thán, cao hứng bừng bừng mà ôm bao giấy dầu trở về, miệng nhai một khắc cũng không rảnh rỗi.
Trang Trừng không khỏi lo lắng, nàng cảm thấy quai hàm của đứa bé này có thể sẽ bị đầy nứt.
Tiết Tử Linh đem túi nước hai người chưa dùng ném qua, nện vào chân đứa bé, sợ tới mức đứa bé nhảy dựng lên lui lại mấy bước.
Trang Trừng không đồng ý mà nhìn nàng một cái.
"Đi thôi." Tiết Tử Linh đứng dậy, thuận tay kéo Trang Trừng theo, hai người đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa miếu, sau lưng "ngao ngao" hai tiếng, quay đầu lại, tiểu hài tử tỏ ra dữ tợn, khó khăn nuốt thức ăn trong miệng. Thật vất vả nuốt xuống, thở phào như được sống lại, nhìn về phía các nàng: "Các ngươi muốn đi con đường