Bởi vì cái gọi là, người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiểu Miêu đổi một bộ quần áo xinh đẹp, liền biến thành một cô bé đáng yêu lanh lợi mặt mày linh động. Lần này Tiết Tử Linh cũng không chê nàng, ôm tiểu ăn mày lên ghế ngồi, để đùi phải gác lên đùi mình, giúp tiểu ăn mày bôi thuốc lên mắt cá chân sưng đỏ. Tiểu Miêu hai tay ôm chén trà, ngoan ngoãn uống nước, nhìn người bên ngoài lãnh đạm động tác lại vô cùng dịu dàng trước mặt mình.
"Nhớ kỹ không được lộn xộn, ngày mai sẽ tốt thôi." Tiết Tử Linh lau tay dặn dò.
Tiểu Miêu gật đầu, ừ một tiếng.
"Khóc đủ chưa?" Tiết Tử Linh giương mắt, cong môi lên: "Ngâm mình trong thùng nước khóc nửa canh giờ không ngừng, vậy mà vẫn không khóc thành người khô, ngươi là đem nước trong thùng tắm hút đi vào lại chảy ra sao."
Tiểu Miêu cúi đầu không lên tiếng.
Trang Trừng nhìn tiểu nhị đem thùng nước ra ngoài, nói cảm ơn, đóng cửa lại, hỏi Tiểu Miêu: "Như thế nào lại đau chân?"
"Bọn hắn muốn đánh ta, lúc ta chạy trốn không cẩn thận bị té rồi." Thanh âm nho nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trang Trừng hỏi: "Bọn hắn là ai?"
"Mấy tên ăn mày nhỏ, rất hung dữ, bọn hắn còn cướp bao y phục."
Tiết Tử Linh: "Ta đưa cho ngươi cái chai để ngươi mang theo bên người, như thế nào không cần?"
"Ta sợ đả thương người..."
Tiết Tử Linh không biết nên nói gì cho phải.
Trang Trừng ngược lại là đồng ý cách làm của Tiểu Miêu, nhưng nghĩ đến làm như vậy kết quả là Tiểu Miêu sưng mắt cá chân trốn trong góc hẻm ủ ba ngày, trong lòng nàng liền thập phần khó chịu.
"Muội đây là muốn đi nơi nào sao?" Trang Trừng hỏi.
"Ta phải về nhà!" Một câu này Tiểu Miêu nói ra vừa nhanh vừa lớn tiếng.
Trang Trừng hỏi tiếp: "Vậy nhà muội ở đâu?"
Tiểu Miêu vừa sáng lên hai mắt lập tức tối sầm lại, nói: "Ta không nhớ rõ, ta chỉ biết nhà của ta ở phương bắc, thôn gọi là Thuận Hòa thôn."
"Phía bắc?" Trang Trừng kinh ngạc, suy nghĩ từ Bạch Tượng Trại đến nơi này, Tiểu Miêu nếu là muốn đi về phương bắc, nơi này cách lại cách phương bắc rất xa, nàng phán đoán: "Chẳng lẽ muội là bị bắt cóc sao?"
Tiểu Miêu gật đầu, mũi liền đỏ lên, quắp miệng nói: "Hôm đó ta đang chơi ngoài cửa thôn, bị người đánh bất tỉnh, bọn họ rất nhiều người, dùng một chiếc xe ngựa lớn chứa thật nhiều tiểu hài tử, dọc theo đường đều bán đi. Ta sinh bệnh không ai muốn, mãi cho đến nhà Trịnh đồ tể mới bị mua đi, làm con dâu nuôi từ bé cho đứa con trai ngốc của hắn."
Trang Trừng chưa từng nghe qua những việc này, khiếp sợ không thôi, cầm lấy tay Tiết Tử Linh mới tốt hơn một chút.
"Hắn nuôi ta một năm, nhốt ta trong nhà canh giữ kỹ càng, sau đó ta tìm cơ hội trốn ra, trộm tiền cùng quần áo liền trốn ra." Tiểu Miêu đã khóc không ra nước mắt, cả người rầu rĩ, khổ sở nói: "Ta muốn về nhà..."
Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng trong nhất thời cũng không có thanh âm.
"Ta phải về nhà..." Tiểu Miêu cúi thấp đầu, nức nỡ khóc hai tiếng, một lần lại một lần lặp lại. Lúc bị bọn buôn người nhốt vào xe lắc lư đi một đường, lúc bị giam trong kho củi không thấy ánh sáng, bị quát tháo lúc chăm sóc tên ngốc... Mỗi lần nàng cảm thấy không chịu nổi, đều lẩm bẩm duy nhất một câu như vậy. Tích lũy qua tháng ngày, là tín niệm mãnh liệt này giúp nàng chống đỡ đi đến ngày hôm nay, trèo đèo lội suối, đây là toàn bộ hi vọng của nàng.
Nhưng mà, thời điểm co rúc trong góc tối, lại đau lại đói, ba ngày không ai để ý tới, nàng cho là mình thật sự muốn chết rồi. Nàng rốt cuộc ủy khuất, sợ hãi, những tâm tình này tích lũy thật lâu, thoáng chốc bạo phát ra, hầu như đem nàng đánh tan.
Chỉ kém một chút. May mắn, nàng lại gặp hai người kia. Bồ Tát của nàng.
Tiết Bồ Tát đặt tay lên tay Trang Bồ Tát.
Trang Trừng nhìn sang, ánh mắt tha thiết, lấp lánh thủy quang.
Tiết Tử Linh nói: "Chúng ta đưa ngươi về nhà."
Tiểu Miêu giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn nàng, trong hốc mắt vẫn còn đọng nước, run rẩy đến mất không chế.
Trang Trừng kinh hỉ cầm chặt tay nàng, bi thương trong mắt còn chưa tiêu tan lại dâng lên thành mừng rỡ, cắn môi dưới chăm chú nhìn nàng.
Tiết Tử Linh nắm tay Trang Trừng đặt ở bên môi hôn hôn, sau đó hỏi Tiểu Miêu: "Thuận Hòa thôn có đặc điểm gì không? Ngươi suy nghĩ một chút, nói cho ta biết."
Tiểu Miêu kích động cười rộ lên, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, sau đó tiếc nuối mà lắc đầu: "Ta không nhớ rõ... A! Ta nhớ ra rồi! Ở trấn chúng ta Hạt dẻ rang đường, đặc biệt đặc biệt đặc biệt nổi tiếng, so với bao Hạt dẻ rang đường của các ngươi còn ăn ngon hơn..."
Tiểu Miêu dừng một chút, thành thật nói tròn câu: "Nhiều lắm!"
"..." Tiết Tử Linh miễn cưỡng gật đầu, nhớ kỹ manh mối này. "Tốt, ta sẽ đi hỏi thăm. Ngươi bây giờ thân thể suy yếu, trước điều trị vài ngày, sau đó chúng ta lên đường."
"Ta có thể..." Tiểu Miêu vội vàng nói, lại lập tức ngậm miệng, sợ làm các nàng mất hứng, nhỏ giọng nói: "Ta đều nghe các ngươi."
Tiết Tử Linh chỉ nghe được câu sau, đem nàng từ trên ghế ôm ngang lên, nói: "Ngươi liền ở gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người đưa cơm, có việc gọi chúng ta."
Tiểu Miêu ôm cổ nàng, hỏi: "Không ôm có được không? Ta có thể tự mình đi."
Trang Trừng mở cửa cho hai người họ.
"Tự mình đi, lại trẹo chân lần nữa?" Tiết Tử Linh nói: "Ba người nặng như ngươi ta cũng ôm qua, đừng nhiều lời vô ích nữa."
"Ngươi một lần ôm ba đứa nhỏ làm gì nha?"
"... Ta ôm một cái chuông." Tiết Tử Linh đem nàng thả lên giường: "Không được lộn xộn, có việc liền kêu, nhớ kỹ chưa?"
Tiểu Miêu vẫn không an tâm, sợ hãi hỏi: "Các ngươi sẽ không bỏ lại ta chứ?"
Trang Trừng mỉm cười: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đưa muội về nhà."
Tiết Tử Linh giơ tay, đem hai mí mắt Tiểu Miêu khép lại: "Ngủ đi!"
Tiểu Miêu nhắm mắt lại, nghe được các nàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, mới mở mắt ra. Trong phòng chỉ còn một mình nàng, nàng