Chỗ ở của Trì Chí và Trần Tương Tử khá xa, Trang Trừng để Trang Miêu ở lại chỗ Chúc Tương Trữ, lôi kéo Tiết Tử Linh đi tìm người.
Tiết Tử Linh nói: "Trần tiên sinh của chúng ta có lẽ đã quyết tâm, không bằng ngẫm lại làm sao bắt Trì Chí phải ói ra vài món đồ tốt?"
Trang Trừng: "Lúc ấy Trần triên sinh đi quá nhanh, ta muốn hỏi rõ ràng trong lòng hắn suy nghĩ thế nào rồi suy tính."
Tiết Tử Linh: "Hắn cân nhắc thế nào, đều phải xem Trì Chí muốn hắn như thế nào cân nhắc."
"Ít nhất chúng ta có thể nhìn xem, Trì tiên sinh đối với hắn như thế nào, có xem trọng hắn không..." Trang Trừng bỗng nhiên dừng lại, hỏi Tiết Tử Linh: "Nàng đang nhìn gì đó?"
Bên cạnh là một hàng cây thấp cánh lá rậm rạp, lá cây xanh mơn mởn chồng chéo lên nhau, dệt thành một bức tường cao bằng thân người. Từ giữa kẻ lá có thể nhìn thấy hai cặp chân, cách hai ba thước đang giằng co.
"Vừa rồi đảo mắt qua, tựa hồ thấy được Viên nữ hiệp." Trang Trừng nhỏ giọng nói.
"Không cần xen vào, không có nguy hiểm..." Tiết Tử Linh nói phân nửa, bị Trang Trừng quơ quơ cánh tay, nói: "Vậy liếc mắt nhìn xem a."
Hai người yên lặng không một tiếng động nhích tới gần, tìm nơi ẩn thân, vạch cành lá nhìn về hướng bên kia.
Người đang giằng co với Viên Nhân Tồn là một nam tử cao lớn anh tuấn, nhìn dáng người có vẻ là võ công không tầm thường, nhìn tưởng mạo là một người quang minh ổn trọng.
Trang Trừng hỏi: "Đó là ai?"
"Đại đệ tử Thanh Đàm Môn – Vương Dương Dương, đã từng đề thân với Chúc Ứng Thiên, muốn kết hôn với Tương Trữ."
Trong lúc Tiết Tử Linh đang giải thích, Vương Dương Dương trầm giọng nói: "Ta là đại sư huynh của Tương Trữ, không phải ngươi, ngươi không nên gọi ta như vậy."
Viên Nhân Tồn không lộ ra vẻ gì, lần nữa ôm quyền: "Vương thiếu hiệp."
Vương Dương Dương dù đã nhìn gương mặt băng này rất nhiều lần, cũng hiểu rõ nó không đại biểu thái độ, nhưng giờ phút này trong lòng hắn vẫn không tránh được sóng gió cuồn cuộn: "Viên Nhân Tồn, ta thật sự không hiểu, người như khối băng như ngươi, có chỗ nào mà Tương Trữ lại vừa ý chứ?"
Viên Nhân Tồn không hiểu ra sao lại hứng chịu oán khí này, cảm thấy kỳ quái, khiêm tốn hỏi: "Ta chỗ nào giống khối băng?"
"Nhìn cái mặt này của ngươi đi, cả ngày cười cũng không cười, lạnh giống như bị trát lớp băng bên trên. Lại nhìn thân hình ngươi xem, bả vai ốm yếu, người thì gầy guộc, không phải giống khối băng là gì?"
Viên Nhân Tồn nói: "Vậy thì thế nào, chỉ cần Tương Trữ thích, liền không xem là thiếu hụt."
Vương Dương Dương nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt nói: "Với tư cách là nam tử, không nói mạnh mẽ hữu lực như ta, ít ra cũng phải có khí khái nam tử, nhưng nhìn lại bộ dáng của ngươi xem, quả thực chẳng khác gì..." Bản chất ổn trọng kịp thời ngăn lại hai chữ cuối muốn thốt ra. Nói một người nam nhân giống nữ nhân, là cực kỳ vũ nhục. Vương Dương Dương nhất thời kích động có chút không khống chế được, nhưng cũng không nói ra được những lời đó.
Viên Nhân Tồn còn đang chờ hắn nói cho hết lời.
"Bả vai ốm yếu này của ngươi, sao có thể bảo hộ Tương Trữ?" Vương Dương Dương nói.
Viên Nhân Tồn lần đầu tiên xuất hiện biến hóa trên mặt – nhíu mày, hỏi: "Vương thiếu hiệp, ngươi cầu hôn bị từ chối, đã có hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ ngươi đối với Tương Trữ vẫn còn tâm tư?"
Vương Dương căng da mặt, có chút phiếm hồng: "Tương Trữ văn nhã tài hoa, ta ái mộ nàng có gì không thể?"
Viên Nhân Tồn buông mi, mặt lạnh nói: "Đã như vậy, về sau không cho ngươi gọi nàng như vậy."
Vương Dương Dương phản bác: "Ta là đại sư huynh của Tương Trữ!"
Viên Nhân Tồn rút kiếm: "Ta là phu quân của Tương Trữ! Ngươi vẫn luôn không phục ta, hôm nay đến đánh một trận đi, xem ai có tư cách nói bảo hộ hơn!"
Vương Dương Dương ứng chiến: "Đánh thì đánh!"
Bên kia bụi cây, Trang Trừng vạch lá cây nhỏ giọng nói: "Ai sẽ thắng đây?"
"Viên Nhân Tồn thắng."
"Quả nhiên là 'tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt', thoại bản thật không lừa ta." Trang Trừng vừa nói vừa gật đầu.
Tiết Tử Linh buồn cười, nắm cằm Trang Trừng quay về phía mình, cùng nàng chạm môi.
"Làm cái gì." Trang Trừng ôn nhu mà sẵng giọng.
Tiết Tử Linh nhắm mắt lại, hôn lên.
Cùng với tiếng đánh nhau choang choang, hai người gắn bó triền miên, dùng đầu lưỡi truyền đạt tâm ý lẫn nhau.
Lúc tách ra, bên kia đã phân thắng bại. Trang Trừng nhìn qua, hai kẻ tình địch kia đều rất có chừng mực, không có làm đối phương bị thương, xem bộ dáng là Viên Nhân Tồn thắng.
Viên Nhân Tồn ôm quyền: "Vương thiếu hiệp, đa tạ, ta đi tìm Tương Trữ đây."
Vương Dương Dương ủ rũ, vẻ mặt u oán.
Đi được vài bước, Viên Nhân Tồn quay đầu lại nói: "Cho dù ta thua, cho dù đôi vai ta có gầy yếu, Tương Trữ cũng chỉ yêu ta."
Thiếu chút nữa Tiết Tử Linh cười ra tiếng.
Trang Trừng thở dài: "Thực là một đôi giai ngẫu a."
"Hai chúng ta không phải sao?" Tiết Tử Linh nắm đôi tay mềm mại của Trang Trừng, vuốt vuốt: "Đi thôi, đi tìm Trì Chí."
Đoàn người của Trang Trừng đến Thanh Đàm Môn không tính là quá muộn, nhưng vẫn có người so với các nàng đến sớm hơn.
Ví dụ như cô gái áo lam đang đâm đầu đi tới.
"Tỷ tỷ!" Tiết Doanh Quân gặp các nàng, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng bước đến trước mặt hai người, hành lễ nói: "Trang thiếu trang chủ."
Trang Trừng hoàn lễ: "Tiết Chưởng môn."
Tiết Doanh Quân đã từ tạm quyền chuyển thành chính thức. Hồi lâu không gặp, nàng nhìn qua thành thục không ít. Bất quá thời điểm đối mặt Tiết Tử Linh, vẫn vô cùng hoạt bát: "Tỷ muốn đi tìm muội sao?"
Tiết Tử Linh: "Rất hiển nhiên, không phải."
Tiết Doanh Quân cũng không thất vọng: "Vậy khi nào tỷ mới đi tìm muội?"
"Tạm thời vẫn chưa có quyết định này."
"Vậy muội đi tìm tỷ?"
"Gặp nhau cũng không có gì để nói."
"Sao lại không có chuyện nói?" Tiết Doanh Quân móc một phong thơ ra quơ quơ: "Đây là thư của Đoàn sư bá viết cho Chúc cô nương."
Tiết Tử Linh cười nói: "Ngươi gọi cũng thật thân mật. Ngọc Băng Khiết không cho Đoàn Xuân Châu tới à?"
"Đây là thơ do Đoàn sư bá chủ động viết. Nhưng mà..." Tiết Doanh Quân nhướng mày.
Tiết Tử Linh gật đầu đồng