("Đi ăn đậu hũ", cũng có ý chỉ những việc làm sỗ sàng, sàm sở)
Thương tùng thúy bách, gió cuộn sóng gầm.
Đi xuyên qua rừng cây, tay nắm tay.
Gió thu lạnh lẽo thổi qua từng đợt, lòng bàn tay Trang Trừng thấm ra một lớp mồ hôi, cảm giác ẩm ướt.
Vừa tiến vào rừng cây, Tiết Tử Linh liền im lặng nắm tay nàng. Thoạt đầu trong lòng Trang Trừng có chút vui sướng, nhưng một lúc sau nàng lại cảm thấy mất tự nhiên - tiếp xúc da thịt với người lạ trong thời gian dài, chuyện như thế nàng chưa từng trải qua. Nhưng nếu bây giờ bảo tiểu Tiết buông tay, nàng sợ sau này tiểu Tiết sẽ không nắm tay nàng nữa. Nếu vậy sẽ tiếc nuối rất nhiều a.
Trái lo phải nghĩ, Trang Trừng cảm thấy hay là trước lau bàn tay cho thỏa đáng, vẫn luôn để ẩm ướt rinh rích cũng không hay.
"Tiểu Tiết, cô có thể buông tay ta sao? Ta muốn lau lau lòng bàn tay một chút." Trang Trừng hỏi nhỏ.
Tiết Tử Linh đẩy nhánh cây, chỉ để ý đi về phía trước, cũng không nhìn nàng: "Không được, ướt một chút cũng không sao."
Trang Trừng nghe ra trong giọng nàng căng thẳng, cảm thấy lần này so với trước đây không giống nhau. Tiểu Tiết không chịu buông tay nàng ra, chẳng lẽ là...
Là bởi vì sợ cây tinh?! Càng nghĩ Trang Trừng càng cảm thấy vô cùng có khả năng. Truyền thuyết về cây tinh rất phổ biến trong dân gian, ví dụ như cuốn người treo lên không trung đâm người thủng lỗ chỗ gì đó, máu tanh lại khủng bố. Nếu tiểu Tiết thật sự sợ quỷ hồn, đương nhiên cũng sợ cây tinh.
Đúng, nhất định là như vậy.
Nghĩ đến đây, Trang Trừng chủ động nắm chặt tay Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh liếc nàng một cái: "Ngươi phát hiện?"
"Ân. Đừng sợ, có ta ở đây." Trang Trừng trấn an nói.
Tiết Tử Linh nở nụ cười: "Có gì đáng sợ? Đợi chút nữa nếu có khả năng, ngươi hãy mau chóng chạy đi. Nếu như không thể, ngươi tự bảo vệ tốt chính mình, có nguy hiểm ta sẽ xử lý."
"Được." Trang Trừng khéo hiểu lòng người mà không vạch trần sự thật, nghĩ thầm: tiểu Tiết thật là một cô nương tốt bụng, vừa dũng cảm lại yêu mến đồng bạn...
Đột nhiên, Tiết Tử Linh giật tay, kéo Trang Trừng ngừng lại, cất giọng nói: "Cùng đi a."
Trang Trừng ngó trái ngó phải, ngoại trừ cây vẫn là cây. Gió đã ngừng, rừng cây rất yên tĩnh. Trang Trừng nhíu mày thầm nghĩ, có phải tiểu Tiết căng thẳng quá rồi không?
Tiết Tử Linh thấy nàng phản ứng như vậy, hỏi lại: "Thế nào, chưa từng thấy?"
"Cô thấy rồi?" Trang Trừng do dự, chẳng lẽ thật sự tồn tại cây tinh?
Tiết Tử Linh: "Gặp nhiều là đằng khác."
Bỗng nhiên, trong rừng nổi lên tiếng vang bốn phía!
... Thật sự có cây tinh! Đâm người thủng lỗ chỗ! Trang Trừng vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng liền sợ hãi, nắm chặt tay Tiết Tử Linh: "Chúng khó đối phó sao?"
Tiết Tử Linh nhỏ giọng nói: "Một mình ta ứng phó được. Ngươi nhớ kỹ, khi ta buông tay, ngươi liền lao qua bên phải, càng nhanh càng tốt."
Trang Trừng lập tức nói: "Không được! Ta không thể bỏ cô!"
Động tĩnh càng lúc càng lớn, Tiết Tử Linh nói: "Một khi ngươi di chuyển, liền bị ghi nhớ, nghĩ kỹ chưa?"
Trang Trừng kinh ngạc: "Còn có thể ghi nhớ ta?"
Tiết Tử Linh: "... Có hai con mắt chẳng lẽ để trang trí? Nhìn thấy tất nhiên là nhớ."
Trang Trừng càng kinh sợ: "Có mắt nữa sao?!"
Đùng ---!!!
Một thân cây lớn bị cắt làm đôi hướng về phía các nàng ngã xuống. Bốn phía đột nhiên xuất hiện mười hai tên hắc y nhân, đem các nàng vây quanh ở giữa.
Tiết Tử Linh nhanh chóng ôm lấy Trang Trừng, nhảy lên tránh thoát, vững vàng đáp trên một cành cây gần đó.
"Quả nhiên là Mạc Lang Giáo." Tiết Tử Linh nói. Cơ thể nàng vốn cao hơn Trang Trừng một chút, sau khi đáp xuống vẫn không buông Trang Trừng ra, mà nhẹ nhàng vòng tay sau ót Trang Trừng, để nàng vùi trên vai mình, không cho Trang Trừng lộ mặt.
"Tiểu Tiết, cô mau buông ta ra..." Trang Trừng bị ép hít thở mùi hương trên người Tiết Tử Linh, mắc cỡ đỏ cả mặt.
Tiết Tử Linh: "Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có thể ngồi yên mặc kệ không?"
Trang Trừng: "Có nạn cùng chịu."
"Thật phiền toái." Tiết Tử Linh bất đắc dĩ nói. "Ôm chặt."
"Cái gì?!"
Tiết Tử Linh giục: "Nhanh lên."
Trang Trừng cứng ngắc mà đem cánh tay ôm lấy lưng Tiết Tử Linh. Tiết Tử Linh lập tức ném ra một vật, thoáng chốc sương mù màu tím nhanh chóng tràn ngập khắp nơi, chỉ nghe hắc y nhân hô to một tiếng: "Nhắm mắt! Nín thở!". Tiết Tử Linh mang theo Trang Trừng thừa cơ bỏ chạy.
Ra khỏi rừng cây, Tiết Tử Linh rơi xuống đất, buông Trang Trừng ra.
Trang Trừng mở to mắt: "Thoát khỏi bọn họ rồi sao?"
Tiết Tử Linh: "Đi thôi."
Trang Trừng hỏi: "Tiểu Tiết, có phải cô giận rồi không?"
"Không có, chẳng qua là cảm thấy tiếc." Tiết Tử Linh vừa dứt lời, nhịn không được nói: "Thứ đó là ta lấy từ chỗ Mạc Lang Giáo, chỉ có hai viên. Đối phó với bọn người đó căn bản không đáng."
Mạc Lang Giáo chiếm giữ Tây Bắc, âm hiểm ngoan độc, một khi mang thù không nói đạo lý. Trang Trừng biết Tiết Tử Linh là sợ nàng bị liên lụy bất đắc dĩ mới chọn phương pháp này.
Trang Trừng nhớ phần tâm tư này, thử an ủi: "Không phải còn một viên sao? Ta sẽ tìm người giúp cô nghiên cứu cách điều chế..."
Tiết Tử Linh: "Viên kia đã sớm sử dụng rồi."
Trang Trừng lúng túng: "Ách... vậy thì thật là đáng tiếc..."
Tiết Tử Linh không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, cuốn lấy một lọn tóc bên tai nàng quấn quanh vài vòng, lại buông ra, nói: "Không sao, cũ không đi, mới sẽ không đến nha, chờ Mạc Lang Giáo mài mò ra thứ tốt, ta lại đến đó nữa."
Trang Trừng há mồm muốn khuyên nàng không nên trộm đồ, nhưng lần này... coi như xong.
Khách sạn Trữ Nhân.
Trang Trừng gõ cửa phòng Tiết Tử Linh: "Tiểu Tiết, ta muốn tìm cô nói chuyện, có thể chứ?"
"Ta đang muốn tìm ngươi đây." Tiết Tử Linh mở cửa cho nàng vào. Hai người ngồi đối diện nhau.
Trang Trừng rót hai chén trà, đưa qua một ly: "Cô tìm ta có chuyện gì?"
Tiết Tử Linh: "Không vội, chốc nữa hãy nói."
"Ân... vậy ta nói?" Trang Trừng nói: "Ta có chút tò mò, vì sao Mạc Lang Giáo lại nhận ra cô? Nếu không tiện trả lời, xem như ta chưa hỏi."
"Không có gì không tiện. Trước đây lúc ta đi đến phía đông du ngoạn, ở phụ cận Thanh Đàm Môn đụng phải bọn người Mạc Lang Giáo. Lúc ấy bọn hắn đang vây giết Đoàn Xuân Châu. Ta ngứa tay nên cứu người." Tiết Tử Linh hớp một ngụm trà. "Lúc ấy Đoàn Xuân Châu trúng độc lại bị thương, ta bị vây lại không đến gần bà ta được, thấy bà ta sắp chịu không nổi, đành phải ném ra một viên trước đem bà ta đi, cho nên bị nhận ra."
Hai mắt Trang Trừng tỏa sáng: "Hoá ra là cô đã cứu Đoàn tiền bối! Vậy sau đó? Sau đó bà ấy có tặng cô một cuốn bí kíp