Bất luânj ai là người vô tội, ai là người may mắn, đã đi đến hôm nay, thì không có đạo lý quay đầu lại.
Trang Trừng suy nghĩ một đêm, trong lòng mới cũ lộn xộn đầu dần nặng hơn, nhắm mắt thiếp đi.
Tiếng chim hót líu lo đánh thức ba người đang ngủ say trong trúc lâu. Trang Trừng rửa mặt trong phòng, vừa kéo cửa ra ngoài, Tiết Tử Linh cũng vừa vặn ra ngoài, hai người đột nhiên đối mặt. Tiết Tử Linh cảm thấy Trang Trừng có chút thay đổi, nhìn kỹ lại, phát hiện những lo lắng quẩn quanh trên mặt nàng bấy lâu nay rốt cuộc đã tan biến.
Tiết Tử Linh nhìn nàng nở nụ cười.
Trang Trừng sững sờ, cười đáp lại.
Đi vào lầu hai, trên bàn đã bày sẵn bát đũa. Chúc Tương Trữ tự mình nấu cháo múc vào chén cho mọi người. Cháo nóng bốc lên hơi nước, hương vị tươi mới khiến người thèm ăn.
"Thật không biết ngươi còn có tay nghề như thế." Tiết Tử Linh khen một câu.
Chúc Tương Trữ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Ăn cơm xong, Chúc Tương Trữ giao cho các nàng một phong thư, chỉ rõ nơi tìm Viên Nhân Tồn, hai người liền cáo từ. Tiết Tử Linh rất tự nhiên nắm tay Trang Trừng, dắt nàng nhảy xuống lâu. Vừa rơi xuống đất, Trang Trừng liền tự giác cầm miếng vải đen cột lên mắt, giơ tay ra.
Chờ trong chốc lát, không thấy ai nắm, Trang Trừng nghi ngờ xốc vải lên lộ ra một con mắt, phát hiện Tiết Tử Linh đang khoanh tay nhìn mình, miệng cười cong cong. Trang Trừng chau mày: "Không đi sao?"
"Đi a, hiện tại liền đi, nhưng mà ngươi giơ tay làm gì?" Tiết Tử Linh nghiêm túc hỏi.
"Cô không nắm tay ta sao?" Trang Trừng thắc mắc hỏi.
Tiết Tử Linh tháo miếng vải đen của Trang Trừng xuống, tiện tay vứt qua một bên: "Không cần che, đi thôi."
Trang Trừng gật đầu, hiểu rõ đây là ý của Chúc cô nương.
"Nhưng mà." Tiết Tử Linh giơ tay. "Nếu ngươi rất muốn nắm tay ta, ta sẽ không để ý."
"Không cần!" Trang Trừng quả quyết từ chối, hất cằm đi trước.
Tiết Tử Linh cười thu tay lại.
Trước đây không biết chân tướng, từng giây từng phút Trang Trừng đều nghĩ đến chuyện phụ thân trúng độc. Trong lòng như treo một cây kiếm. Hôm nay mọi việc thuận lợi, lại biết được sự thật đằng sau, tâm trạng nàng không khỏi buông lỏng, lúc đi bên ngoài cũng có tâm tình ngắm phong cảnh khắp nơi. Ở ngoài thành, ngắm sông ngắm núi, khi vào thành, liền ngắm dân sinh trăm họ, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái.
Ngày hôm đó, mặt trời vừa xuống núi, bầu trời liền tối sầm. Cửa Vân Sơn thành đóng chặt, Tiết Tử Linh cõng Trang Trừng trên lưng, lặng yên không một tiếng động mà nhảy lên cửa thành, tránh thoát thủ vệ nhanh chóng lẻn vào thành. Mặt Trang Trừng ửng đỏ, nhảy từ trên lưng Tiết Tử Linh xuống, nửa ngày không nói lời nào, cúi gằm mặt đi.
Trong khách sạn còn có mấy bàn người đang uống rượu nói chuyện, hai người cũng có chút đói, liền ngồi xuống sảnh gọi món.
Một tên tráng hán trên mặt rậm rạp râu quai nón uống rượu say, vỗ bàn, thanh âm vang dội.
"Muốn nói Vân Sơn Ngu gia ta, xem như phong quang đến đỉnh rồi! Chờ ngày mai Ngu Khánh cưới Phùng gia tiểu thư, trăm dặm xung quanh đây sẽ không còn nhà nào hiển hách bằng!"
Bằng hữu tên râu quai nón còn có mấy phần thanh tỉnh, khuyên nhủ: "Không nên làm phiền người khác ăn cơm."
"Ai, xin lỗi!" Râu quai nón hét một tiếng xem như cho mọi người trong quán tạ tội, đè thấp thanh âm: "Ta nghe nói, Ngu Khánh mời rất nhiều nhân vật có mặt mũi trên giang hồ đến, Vân Sơn thành hôm nay rất náo nhiệt, ta tận mắt thấy hai tên đeo đại đao, một lời không hợp liền đánh nhau trong quán, còn chém nát vài cái bàn!"
Bằng hữu: "Vậy à! Không có tai nạn chết người chứ?"
Râu quai nón: "Há há, một kiếm khách áo lam đã ra tay chém gãy đao của bọn họ! Ta thấy tên kiếm khách kia rất là tuấn tú, đáng tiếc hắn lạnh như băng đấy, sợ không phải người dễ gần."
Bằng hữu: "Ồ? Ngươi nói đó không phải là Viên Nhân Tồn?"
Râu quai nón: "Hình như khi đó ta có nghe người nhắc đến cái tên này, hắn là người nào?"
Bằng hữu: "Ngươi không biết đại danh của Băng nhân kiếm khách sao?"
Râu quai nón: "Hả? Thì ra là hắn? Ai ngờ hắn còn trẻ như vậy.... Mặt băng nhân tâm, thật là chính xác."
Bằng hữu: "Cũng không phải sao..."
Trang Trừng chớp chớp mắt, thì ra Viên Nhân Tồn đã đến. Kế tiếp, hai người kia cũng không nói thêm thông tin hữu dụng gì. Trang Trừng cùng Tiết Tử Linh ăn xong lên lầu, theo lẽ thường thì Trang Trừng nên theo Tiết Tử Linh về phòng.
"Chúng ta là đêm nay đi tìm Viên thiếu hiệp, hay vẫn là ngày mai đến tiệc cưới của Ngu gia tìm?" Trang Trừng hỏi.
"Không cần tìm, hắn đang ở khách sạn này." Tiết Tử Linh nói.
"Tại sao?" Trang Trừng cũng không quá ngạc nhiên, thật sự là số lần quá nhiều nàng đã không thể ngạc nhiên được nữa. Bây giờ trong tiềm thức của nàng, có một số việc tiểu Tiết biết rõ nhưng nàng không biết, đây đã quá bình thường.
"Ngươi biết khách sạn Trữ Nhân do ai ở không?" Tiết Tử Linh tự hỏi tự trả lời. "Ngươi không biết."
"..." Trang Trừng có chút không phục, thử nghĩ một chút, đoán được một đáp án rất có khả năng. "Là Chúc cô nương và Viên thiếu hiện sao?"
Tiết Tử Linh nở nụ cười: "Viên Nhân Tồn làm gì có tiền? Là Tương Trữ mở đấy. Viên Nhân Tồn không dám đến gặp Tương Trữ, nhưng mỗi lần đều chọn dừng chân tại khách sạn Trữ Nhân. Ai... có lẽ là muốn thông báo hành tung của mình? Không biết các nàng đang chơi trò tình thú gì."
Trang Trừng không lại hỏi thêm: "Vậy chúng ta đi hỏi chưởng quầy một chút, Viên thiếu hiệp đang ở phòng nào."
Tiết Tử Linh lắc đầu: "Khách sạn sẽ không tiết lộ đấy. Như vậy, ngươi đến trước cửa mỗi phòng ở tầng này gọi một tiếng Tương Trữ, nếu hắn ở đây, sẽ ra tới. Ta đi lầu trên."
Trang Trừng lại nói: "Hay là nên đi cùng nhau a."
Tiết Tử Linh đứng lên: "Vậy ngươi coi như cái đuôi nhỏ của ta."
Trang Trừng thầm nghĩ: ta mới không phải!
Ngoan ngoãn theo phía sau ra cửa, chỉ thấy Tiết Tử Linh đến trước cửa một gian phòng, giơ tay đẩy ra, sau đó đóng lại, lại đến cửa phòng tiếp theo, đẩy một cái... Trang Trừng sợ ngây người, cái này và vừa rồi nói không giống nhau a! Chờ Tiết Tử Linh chuẩn bị đẩy cánh cửa thứ tư, nàng mới cuống quít đi ngăn cản.
Hành động của Tiết Tử Linh rất nhẹ cùng rất nhanh, chỉ cần người trong phòng không phải đang nhìn cửa phòng sẽ không phát hiện, nhưng mà... Trang Trừng nhớ lại vừa rồi liếc thấy một cặp