Editor: Mặt trăng nhỏ
Từ Luyến đưa mẹ đến nhà, Hướng Trường Không còn chưa tới.
“Không biết cha con làm sao nhét hết đống đồ này vào.” Mẹ Từ Luyến vừa xếp đồ vừa phàn nàn cha Từ Luyến. Từ Luyến cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha nhắn tin cho Hướng Trường Không: “Anh tới đâu rồi?”
Hướng Trường Không: Tôi đang trên tàu điện ngầm, sẽ tới ngay.
Từ Luyến: Tốt, em xuống đón anh
Hướng Trường Không: Không cần, tôi tự lên được rồi.
Từ Luyến: Không liên quan
Cô gửi tin xong liền tắt điện thoại, nói với mẹ: “Anh ấy tới rồi, con xuống dưới lầu đón”
“Tốt tốt, con đi đi.” Mẹ Từ Luyến nghe cô nói vậy, mau chóng thu thập đồ nhanh một chút. Từ Luyến cầm chìa khóa xuống dưới, vừa đến cửa tòa nhà đã thấy Hướng Trường Không đi tới. Cô cười cười, gọi anh: “Hướng Trường Không”
Nghe thấy tiếng cô, Hướng Trường Không cũng nhẹ nhàng kéo khóe miệng, tăng tốc đến gần: “Hai người chờ lâu rồi sao?”
“Không có, em cũng vừa về đến." Từ Luyến vừa nói vừa trên dưới dò xét anh vài lần, cười nói: “Anh hôm nay…. không giống bình thường lắm nha.”
Hướng Trường Không không được tự nhiên ho một tiếng: “Là, là sao?”
Từ Luyến nói: “Đúng vậy, cảm giác đẹp trai hơn so với bình thường.”
Mặt Hướng Trường Không có chút phiếm hồng, nói với cô: “Chúng ta lên thôi, đừng để dì chờ lâu.”
“Được”
Hai người cùng đi lên tầng, mẹ Từ Luyến nghe thấy tiếng mở cửa, liền từ trong nhà chạy ra, Từ Luyến đổi dép lê, ngẩng đầu một cái liền ngẩn người.
Lúc cô xuống dưới đón Hướng Trường Không, mẹ còn đổi váy….
Cô ngầm hiểu, nở nụ cười, lôi kéo Hướng Trường Không đi vào: “Em giới thiệu với anh một chút, đây là mẹ em.”
“A, chào dì.” Hướng Trường Không có hơi khẩn trương, lúc đưa quà tặng tay còn có chút cứng ngắc, “Lần đầu gặp mặt, cháu là Hướng Trường Không. Đây là quà cháu chọn, hy vọng dì thích.”
Mẹ Từ Luyến vừa trông thấy Hướng Trường Không đi tới con mắt đã muốn bay ra, ấn tượng đầu tiên là tiểu tử này thật cao, cẩn thận nhìn lại, phát hiện dáng dấp cũng rất được, không nghĩ tới lúc nói chuyện, còn thẹn thùng như thế.
Bà cười tiếp nhận túi giấy trong tay anh, nói: “Thích thích, cháu quá khách khí rồi.”
Hướng Trường Không cười yếu ớt nói: “Nên làm ạ.”
“Ngồi trước đi.” mẹ Từ kêu anh ngồi trên ghế, ánh mắt lơ đãng đảo qua dép lê trên chân anh. Vừa rồi bà tới đã chú ý đến chúng, còn đang nghĩ Từ Luyến chuẩn bị cho ai, hiện tại xem như minh bạch.
Không để lại dấu vết liếc Từ Luyến một cái, bà cười nhẹ nhàng nói với Hướng Trường Không: “Tiểu Hướng à, lần này ta mang theo không ít đặc sản trở về, ta đi lấy cho cháu một phần, chờ chút.”
Vali của mẹ Từ đã mang đến phòng Từ Luyến, bà đi vào một lát, đã ôm một đống lớn đồ ra, bày trên ghế sô pha: “Đây là thảm treo tường, còn có nhung dê hàng dệt nổi tiếng, ta mua mấy tấm, cái này cho cháu. Còn có hạt thông này, cha Từ Luyến cũng đóng gói một túi lớn, cháu mang một chút về ăn. À ta nghe Từ Luyến nói cháu còn có em gái, những vật này cháu xem đi, có món nào em gái thích không, sản phẩm thủ công của bọn họ cũng rất nổi tiếng.”
Hướng Trường Không không nghĩ mẹ Từ lại nhiệt tình như vậy, muốn từ chối: "Dì quá khách khí rồi, những thứ này giữ lại cho Từ Luyến đi ạ"
"Con bé còn nhiều, cha nó xếp đầy một vali để ta mang về, ta còn sợ hải quan cho rằng ta là người mua hộ."
Hướng Trường Không: "..."
"Anh nhận đi, trong phòng ngủ của em còn rất nhiều." Từ Luyến nói với Hướng Trường Không.
Hướng Trường Không thấy bà nhiệt tình như vậy, cũng không cự tuyệt nữa: "Vậy cháu cảm ơn dì."
"Còn khách khí với ta làm gì." Mẹ Từ sắp xếp đồ đạc giúp anh, rồi ngồi xuống ghế. Vừa hạ thân, bà đã cảm thấy tay mình đụng phải cái gì, có chút cấn. Bà quay người, thuận tay đem vật kia lấy ra, nói với Từ Luyến: "Con để cái gì dưới ghế vậy?"
Từ Luyến cùng Hướng Trường Không nhìn bà, đồng thời rơi vào trầm mặc. Mẹ Từ lấy ra cái kia— một hộp màu đỏ nhỏ, dù trên đó ghi đầy tiếng Nhật, nhưng một giây cô đã biết là gì.
…..
Thật xấu hổ!
Cô nhét vật kia trở về, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Cái này, chúng ta xem tivi đi."
Cô cầm điều khiển mở tivi, cũng không để ý là kênh nào, trực tiếp tăng âm lượng.
Trên TV đang phát tin tức, tiếng người dẫn chương trình nói chuyện như hóa giải không khí ngại ngùng trong phòng. Mẹ Từ Luyến ho khan hai tiếng, thuận theo tin tức trong TV nói: “Bên kia tình hình bất ổn như vậy, những người này còn muốn đi du lịch, có phải muốn tiêu tiền đến hoảng rồi không.”
Từ Luyến nói: “Có thể đã lên lịch từ trước, hiện tại không thể hủy bỏ đi.”
“Dù sao ta cũng sẽ không đi, ta ở nước ngoài mỗi ngày đều nghe thấy tin tức này.”
“Dạ….”
Thế là ba người ngồi trong phòng, nói chuyện thời sự đến trưa.
Lúc năm giờ, Từ Luyến hỏi một vấn đề khiến người ta tỉnh ngộ; “Hai người đói bụng không? Con đi mua chút đồ?”
Mẹ Từ Luyến giữa trưa ăn cơm trên máy bay, lại ngồi hàn huyên thời sự đến chiều, ngực đã sớm dán vào lưng: “Chỗ này của con, có cái gì ngon?”
Từ Luyến nói: “Có thể gọi đồ ăn ở công viên Tinh Quang, hương vị ở đó cũng không tồi, chỉ là hơi đắt một chút.”
Hướng Trường Không nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Đồ ăn em mua lần trước đã dùng hết rồi sao?”
Từ Luyến lắc đầu, mấy món đồ kia ngoại trừ Hướng Trường Không dùng, cô cũng chỉ lấy thêm chút măng tây nấu một lần.
Hướng Trường Không nói: “Vậy để tôi làm đi, lần trước còn thừa lại, không ăn cũng sẽ hỏng.”
Mẹ Từ Luyến nghe xong, vội nói: “Không được, cháu là khách, để ta làm”
Hướng Trường Không cười với bà, nói: “Không sao đâu dì, ở nhà đều là cháu làm cơm, sẽ rất nhanh.”
Anh nói xong liền cởi áo khoác jacket, nói với Từ Luyến: “Vậy tôi đi làm cơm trước, em cùng dì nói chuyện thêm đi.”
Từ Luyến theo anh đứng lên, đi đến phòng bếp: “Để em giúp anh.”
Hướng Trường Không nghĩ nghĩ, gật đầu “Được”
Hai người tiến đến phòng bếp, mẹ Từ Luyến lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cha Từ: “Tôi đã gặp tiểu Hướng, đứa nhỏ này không tệ, vừa thông minh, lớn lên lại đẹp trai, còn biết nấu cơm! Tôi đã nói bàn đồ ăn lần trước không thể là Từ Luyến làm mà”
Trong phòng bếp, Hướng Trường Không kéo tay áo len, mở tủ lạnh nhìn qua. Bên trong còn không ít rau dưa, thịt cũng còn một ít, làm một bữa cơm là đủ. Anh quay