Cánh cửa gỗ đóng lại, ánh sáng cũng vì thế bị ngăn lại bên ngoài, trong phòng nhất thời tối lại, ngay sau đó đèn lại được bật lên.
Nhiếp Diệc đi ra phòng khách lấy túi nước đá về chườm, không khí trong phòng yên tĩnh làm cho lòng người hốt hoảng. Tôi mở ti vi, đài tin tức địa phương đang chiếu mấy tin nhàm chán chào buổi sáng, nữ MC nói cái gì đến người xuất gia, trên màn hình lúc là cái này lúc là cái khác, chẳng thể đoán ra nổi chủ đề tin tức là cái gì.
Tôi ấn chuyển kênh, lần này là một bộ phim điện ảnh Mỹ. Trong ngôi nhà đơn sơ có chút cô độc, một cô bé ngồi bên cửa sổ ăn điểm tâm, người đóng vai nam chính ngồi đối diện cô bé, tuy rằng là đang cùng cô bé nói chuyện, ánh mắt lại như có như không rơi trên cốc cà phê bên cạnh: “Ta không thể thành người nhà của con, không thể cho con thứ con muốn, con nên hiểu rằng.....” Cô gái lúc này khóc nấc lên: “Chú rất tốt, lại ôn nhu, tâm địa cũng thiện lương như vậy, ” cô bé dùng tay ngăn trên môi như muốn dừng lại tiếng khóc của mình: “Con yêu chú, Henry.” Nhưng nam chính vẫn để cho người ở trung tâm nhận con nuôi mang cô bé đi, cô bé ấy khóc đến tan nát cõi lòng, một lần lại một lần cầu xin: “Đừng để cho bọn họ mang con đi mà, con chỉ có chú Henry.....”
Tôi xem đến thất thần, nghe được tiếng bước chân, Nhiệp Diệc cầm túi nước đá chườm đứng ở cửa phòng khách, có lẽ là do tiếng khóc trên TV quá mức thê thảm, ánh mắt của hắn từ xa rơi vào hình ảnh trên màn hình.
“Ồn quá hả?” Tôi hỏi hắn.
?
“Em thích thì cứ để vậy đi.” Hắn nói.
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy điều khiểm chỉnh âm lượng nhỏ lại, hắn đi tới bên cạnh tôi, giơ tay bật một cây đèn khác nữa. Có lẽ là do ánh sáng quá gần, có chút chói mắt, hắn dịch người lên chắn bớt đi, chỉnh người một chút đến khi hài lòng, sau đó ra hiệu cho tôi ngồi thẳng, lại cúi người đặt một chiếc gối dựa phía sau lưng tôi: “Thử dựa lên đó, rồi ngửa đầu lên một chút nhé.” Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Tôi thất thần mất hai giây, sau đó làm theo lời hắn ngửa đầu lên, ánh sáng phía dưới cằm hắn yên tĩnh nhu hòa, trên người còn có mùi thơm khoan khoái sau khi tắm.
Túi nước đá chườm được đặt lên, chừng 30 giây sau đó, cái gì tôi cũng không nghĩ được, cái lạnh lẽo của nước đá lan ra toàn bộ đại não khiến đã khiến da đầu tôi tê tê.
Tôi hít thở sâu rồi lại hít thở sâu, cuối cùng quyết định mở miệng hỏi hắn. Chừng năm giây sau, tôi nói: “Nhiếp Diệc, anh đến đây, là muốn cùng em thu xếp lại cái kết phải không?” Chuyện này không khó đoán, cho dù là quyết định cùng tôi kết thúc, hắn cũng nhất định sẽ trực tiếp đối mặt cùng tôi giải quyết, đầu đuôi rành mạch rõ ràng, đó mới chính là chuẩn quy tắc xử sự của hắn đi.
Động tác trên tay hắn dừng lại, tôi lần tới túi nước đá chườm, tự mình chườm loạn lên trán, tôi nói: “Kỳ thực anh không cần phải tự mình bay đến thế này, em chỉ là làm việc mệt mỏi tìm một nơi xả stress, hai ngày nữa là trở về rồi.” Tôi thử dương lên khóe môi mình: “Về việc thu xếp lại kết quả cuối cùng..... Chuyện đêm đó lúc sau này em có nghĩ lại, chỉ là khi ấy bị kích thích thôi, có thể là do hoàn cảnh và bầu không khí thật sự là quá phong tình rồi, lại cộng với việc anh đẹp trai như vậy, khi đó có lẽ là do em bị mê hoặc nhất thời mà thôi, anh không cần vì thế mà để trong lòng đâu, thật đấy.”
Lời giải thích này là tôi trước đó đã chuẩn bị trước, nếu như yêu sẽ khiến cho hắn cảm giác phiền phức cùng áp lực, vậy thì tôi hy vọng đến tận cuối cùng hắn cũng không cần biết đến thứ tình cảm tôi ôm ấp với hắn này. Bây giờ hắn với Giản Hề suy nghĩ thế nào, tôi hy vọng hắn tương lai mỗi khi nhớ tới tôi sẽ không nghĩ như vậy.
Hắn ngồi cạnh tôi, tôi nói xong thì quay đầu sang nhìn hắn, chờ hắn trả lời, cho dù là hắn nói với tôi: “Đã như vậy, sau này khi không còn tôi bên cạnh, em cũng hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân.” Hoặc là một câu nói nào đó tương tự vậy cũng được, để tôi biết rằng mình đang đi đúng hướng.
Thế nhưng chờ mãi lại không chờ được lời đó, không biết hắn trầm mặc mất bao lâu mới mở miệng, lại hỏi ngược lại tôi: “Nếu đã là như vậy, vì sao em lại muốn kết thúc với tôi?” Hắn nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt mang theo nghi hoặc, có lẽ nhớ tới vẻ mặt khốn đốn trong tình hình đặc biệt ngày ấy của tôi: “Là chán rồi sao?”
Thời điểm nghe được câu hỏi đầu tiên, tôi nghĩ muốn giải thích là do hắn cảm thấy tôi đối với hắn có tình cảm, tôi khiến hắn cảm thấy phiền phức cùng một mối nguy cơ cận kề, là tôi hiểu quyết định cuối cùng của hắn, rời đi cũng muốn phải thật chậm rãi, thật tự nhiên mà kết thúc. Nhưng khi nghe đến câu thứ hai, nhất thời khiến tôi mờ mịt, liền trực tiếp bỏ qua vấn đề thứ nhất mà nhảy sang vấn đề thứ hai, nghi hoặc hỏi hắn: “Chán? Chán cái gì cơ?”
Hắn suy nghĩ một chút mới mở miệng, giọng nói nghe có chút chán nản: “Bởi vì tôi cho em quá nhiều thời gian, cho em nhìn rõ lòng mình không hề thích tôi, em hy vọng hôn nhân cũng không phải chỉ cần có tiền tài, có chồng thủy chung thôi là có thể thỏa mãn, mà còn cần có thương yêu lẫn nhau.” Hắn nhìn tôi: “Vì thế tôi nghĩ, có thể em đã chán một cuộc hôn nhân dựa trên tiền bạc.”
Tôi lúc này mới nhớ đến mục đích định ra hôn ước ban đầu của chúng tôi là gì.
Hắn xoa xoa mi tâm: “Tối qua em nói với tôi, nói em muốn gặp một người chính xác. Chính là người có thể khiến cho em có thể thấy được hết thảy suy
nghĩ, chính tai nghe được.....” Hắn không đem câu nói này hoàn thiện.
Tôi sửng sốt rất lâu, mãi đến tận khi cảm giác được tê tê trên trán, hắn hỏi tôi tại sao muốn chia tay, này quả thực là một câu nghi vấn, hắn chính là đang đưa ra một đề bài, sau đó tự mình giải ra đáp án kia...... Nhưng là đáp án này lại thật sự rất hợp lý giải thích cho hoàn cảnh này.
Có lẽ hắn cũng đã nghĩ tới hết thảy những suy nghĩ tôi có thể nghĩ ra, chính tai lại nghe được tôi muốn rời đi, có lẽ là cảm giác rất yên tâm đi.
Tôi lấy túi nước đá chườm ra khỏi trán, lúc này mới phát hiện hoa văn màu lam tinh xảo trên trần nhà, tôi lẩm bẩm: “Yêu thương lẫn nhau....... Biết không chừng lời anh nói đó, đích thực là suy nghĩ trong nội tâm của em.....” Có thể trong mơ tôi thật sự nghĩ đến điều đó, từng có một khoảnh khắc tham lam như vậy. Bất tri bất giác bật ra một tiếng cảm thán, tôi nói: “Kỳ thực, một người vừa vặn thấy chán, một người khác lại vừa vặn muốn rời đi, đối với một đoạn quan hệ sắp kết thúc, chính là một cái kết hoàn hảo đi.”
Trong phòng một khoảng yên lặng kéo dài, hắn nói: “Nếu như đoạn quan hệ này thật ra chỉ có một người muốn rời đi, em cảm thấy người còn ở lại kia nên lựa chọn thế nào đây?” Giọng điệu như chỉ đang hỏi một vấn đề nào đó, hy vọng tôi có thể đưa ra một lời giải đáp hợp tình hợp lý.
Nên lựa chọn thế nào. Đây là hắn đang lo lắng cho tôi sao? Sợ tôi nếu như vẫn chưa có chuẩn bị tốt để rời đi, sẽ ở đoạn quan hệ chưa kịp cân đối này mà bị mờ mịt luống cuống?
Chính lúc ngẩng đầu, lại chạm ánh mắt với hắn, nhưng làm thế nào cũng không thấy vẻ mặt cùng đáy mắt hắn. Tôi nghĩ nghĩ, tận lực để hắn cảm giác rằng tôi với chuyện này cũng hết sức thoải mái, tôi nói: “Liền lựa chọn tác thành đi, cùng lắm là thêm một lần nữa khiến cho một người trở thành thói quen, chỉ bởi vì thói quen khi hai người ở chung, nhất định muốn người đã quyết rời đi giữ lại, sẽ chỉ làm cho cả hai mệt mỏi không phải sao?”
Một hồi lâu, hắn lặp lại: “Tác thành.” Âm thành nghe không ra là phản đối hay tán thành.
Sau đó một quãng thời gian hắn không nói gì thêm nữa, tựa người trên ghế dài, như đang suy nghĩ chuyện gì, lại như đang không nghĩ gì cả.
Trong lúc vô tình TV bị tôi chuyển thành im lặng, nam chính ngồi trong một phòng học bỏ hoang đọc một đoạn tiểu thuyết, một hình ảnh thập phần cô độc.
Một lần nữa chỉnh âm lượng lên, ở một mức không quá ồn, lúc này giọng nam chính vang lên: “Thời khắc ánh chiều tà buông xuống, hình ảnh người ưu thương bỏ tôi đi xa......”
Kết thúc. Hết thảy đều đã kết thúc.
Tôi đứng dậy đi rót cốc nước. Nhiếp Diệc ngồi trên ghế nằm bằng gỗ tử đàn, tay phải kê dưới đầu. Đột nhiên nhớ đến một chiều nọ ở Hương Cư Tháp, thời điểm tôi kéo lớp bình phong ngũ sắc trong phòng trà, nhìn thấy hắn ở bên trong pha trà đọc sách.
Khi đó chiếc lò làm bằng bạc đang đun một ấm nước sôi sùng sục, trong phòng trà mịt mờ khói sương, lại có hương vị nhàn nhạt của trà.
Tôi cầm cốc nước uống từng ngụm, nhất thời có hàng vạn suy nghĩ tràn vào đầu.
Ai nói nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ, 12 tuổi khi gặp hắn dưới hàng anh đào, và mười năm sau cùng hắn ở nhà kính của Nhiếp gia gặp lại, ngày sau đó lại cùng hắn gặp mặt ở Hương Cư Tháp, cùng với hết thảy những ký ức có hắn ở trong đó, cho dù là buổi sáng đầy lúng túng của nửa tháng trước, với kết quả mang theo nỗi khổ tâm của ngày hôm nay, tôi đều cảm thấy những ký ức này rất có ý nghĩa.
Buổi chiều ở Hương Cư Tháp hôm đó, khoảng thời gian cùng hắn nói chuyện có trời mới biết được trong lòng tôi có bao nhiêu vui sướng; đêm ở Mộc Sơn ấy, chỉ một tiếp xúc nho nhỏ liền để lại trong lòng tôi hàng vạn con sóng lớn; Nhiếp Diệc đã nói, yêu thích là một loại tham lam, có lẽ hắn nói đúng, thích một người thật sự là một loại tham lam, để tôi bất tri bất giác trong quá trình mất đi những gì còn lại đáng yêu, đáng quý trọng đến nhường nào, hiện tại còn có ký ức này để hồi tưởng lại.
Không có gì thì sẽ không đau lòng, nhưng loại tham lam này khiến cho tôi khổ não, khiến tôi đau thấu tâm can, cũng cho tôi càng nhiều ngọt ngào hơn.
Nếu như trong lúc vô tình tôi đã làm ra quá nhiều tham vọng với hắn...... Tôi đặt cốc xuống, nếu vậy trước khi nói lời biệt ly, tham lam thêm một lần nữa sẽ được châm chước chứ?
Tôi gọi tên hắn: “Nhiếp Diệc.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, giống như lần gặp lại ở Hương Cư Tháp, hắn từ trong trang sách ngẩng đầu lên.
Từng ấy thời gian qua đi, lại không có gì thay đổi.
Tôi hít sâu một hơi, nói với hắn: “Trước khi chia tay, chúng ta hẹn hò lần cuối nhé.”