Quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, không hiểu vì sao đột nhiên thấy việc này có chút buồn cười. Nếu nói như vậy, Nguyễn Dịch Sầm với tôi cũng có thể coi là cầu mà không được, tôi đối với Nhiếp Diệc cũng là cầu mà không được sao? Tôi chưa từng nghĩ tìm tới Nhiếp Diệc giúp tôi giải thoát, cho dù tôi yêu Nhiếp Diệc, yêu đến mức có thể vì hắn mà làm khổ mình, nhưng sao có thể ép buộc hắn đây? Nhân duyên giữa người với người chính là như vậy, mỗi người đều có một con đường, cũng có những nỗi khổ khác nhau, hiểu thông suốt sẽ tự mình thấy thỏa mãn, tự mình cứu rỗi cho chính mình.
Mà tôi thì một mực ở lỳ trong này không muốn giải thoát hay muốn được cứu rỗi.
Tôi thích người này, tính tình hắn trầm ổn lại an tĩnh, nhân cách ấm áp lại chân thành, tôi đối với hắn chính là ngưỡng mộ trùng trùng, sùng bái từ trong xương tủy, vì sao phải giải thoát?
Tôi nói tiếp: “Mẹ em khi còn trẻ một lần từ chối một người theo đuổi bà còn đặc biệt làm một bài thơ, ‘tặng bạn một áng mây, để bạn có thể lấy nó làm một cây phất trần, quét sạch những tình ý u buồn này’. Em không có khả năng văn thơ như bà, cũng không bày tỏ được sự đồng cảm như vậy, để người theo đuổi bà vừa phải từ bỏ trong tiếc nuối lại vừa tôn trọng bà. Giả như thật sự có ai yêu thích em......” Tôi dừng lại chỗ đó, cũng không thể trước mặt hắn mà tuyên bố quá trần trụi. Giả như thật sự có ai đó đó yêu thích tôi, tôi muốn cảm ơn sự đánh giá cao của bọn họ với mình, nhưng tôi thậm chí ngay cả một áng mây cũng không thể đáp lại bọn họ, bởi vì thời điểm tôi yêu một người liền chỉ muốn đem tất cả tôi có, tất cả những gì của tôi, thậm chí là ngay cả áng mây trên đầu, cũng toàn bộ muốn đưa cho người đó.
Tôi ngồi đó do dự rất lâu, nghĩ nên làm sao để hoàn thiện câu nói đó mà không khiến hắn nghi ngờ, Nhiếp Diệc ngẩng đầu lên, tôi không khiến hắn đợi lâu nói: “Giả như thật sự có ai đó yêu thích em, em chỉ có thể cám ơn bọn họ đã xem trọng, những cái khác em thật sự không nghĩ ra nữa.”
“Vậy còn tôi thì sao?” Hắn hỏi tôi.
Tôi hơi sửng sốt: “Sao cơ?”
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, hắn tựa lưng vào quầy bar, đột nhiên nói: “Tôi trước đây đã nghĩ, em phóng khoáng, thông minh, cũng tài hoa, cho dù có mối tình đầu hay bạn trai cũng không có gì là không bình thường cả, tôi cũng không cảm thấy những điều đó có đáng phải tính toán.”
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nói: “Biết tôi hiện tại nghĩ gì không?”
Tôi lắc đầu.
Hắn lạnh nhạt nói: “Tôi hi vọng em chưa từng có mối tình đầu hay bạn trai nào cả.”
Tôi: “Anh nói gì cơ?”
Hắn yên tĩnh lặp lại một lần: “Tôi hi vọng em chưa từng có mối tình đầu hay bạn trai gì hết, tôi hi vọng trước tôi, trong sinh mệnh của em chưa từng có một ai khác.”
Ánh trăng mềm mại phủ kín phòng khách, giống như đang ở thật sâu dưới đáy biển, ảm đạm mà yên tĩnh, lại tựa như có làn sóng phản chiếu trên da, làm cho cả cơ thể trong nước đang chìm nổi, tôi đã sớm quên mất làm sao để hô hấp.
Hắn lại tiếp tục hỏi tôi: “Phi Phi, con người gọi cái này là gì?”
Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực rốt cuộc cũng kéo tôi về hiện thực, con người gọi đó là gì sao? Tôi không thể nhận biết những thứ tình cảm nhỏ bé này, đây không phải là thích sao? Hay là yêu? Hay chỉ là ham muốn sở hữu? Tôi vô cùng muốn nói cho hắn biết con người gọi đó là yêu, nhưng nếu tôi nói như vậy, không có ai so với tôi rõ ràng hơn, tôi chỉ là muốn hướng hắn nói ra từ mấu chốt đó, nhưng cũng không hẳn là như vậy. Lỡ đâu hắn đối với tôi chỉ là ham muốn sở hữu. Trước tiên phải có ham muốn sở hữu, sau đó mới có thể thích, sau đó nữa là yêu.
Tôi nói: “Con người...... con người gọi đó là ham muốn sở hữu.”
Hắn cười cười: “Vậy sao, ham muốn sở hữu.” Hắn vẫn duy trì trầm ổn và bình tĩnh: “Tôi không biết, những việc này em am hiểu hơn tôi nhiều.” Sau đó không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt không hề động, nhưng ánh mắt an tĩnh này lại đặc biệt khiến cho người ta có cảm giác khắc sâu, tôi không hiểu những thứ đó là gì, trong lòng chỉ còn lại kích động.
Bởi vì quá kích động nên nói chuyện bắt đầu không có kết cấu, bắt đầu quên mất cái gì có thể nói cái gì không thể, tôi hỏi hắn: “Nhiếp Diệc, không phải là anh đã có chút thích em rồi đó chứ?” Lời ra khỏi miệng mới cảm thấy hoảng hốt.
Hắn trầm mặc một chút: “Em muốn cám ơn tôi đã coi trọng?”
Tôi mới nhớ vừa nãy mình đã nói gì với hắn, nói nếu có ai yêu thích tôi thì tôi chỉ có thể cám ơn bọn họ đã coi trọng, những cái khác không muốn nhắc đến.
Chiếc ghế nhỏ tôi ngồi có thể xoay, tôi xoay người mình qua đối mặt với hắn, tay phải đặt trên đùi hắn khẽ nghiêng người qua, thân thể nửa quỳ trên đầu gối hắn, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi vịn vai hắn nói: “Anh không giống với họ.” Tim đập thình thịch, nhưng tôi nhất quyết không lùi lại. Tôi liếm môi một cái, một lần nữa lặp lại, nhấn mạnh: “Miễn là anh thì đều không giống nhau, nếu như anh thích em......” Nói tới đây đột nhiên than thầm không được, Nhiếp Diệc đối với tôi thế nào chính hắn còn không xác định được, còn cần tôi chỉ điểm, dẫn dắt cho hắn. Nói yêu thích vẫn còn là quá sớm, hắn có lẽ vẫn còn đang tìm tòi nghiên cứu chính mình, phân tích chính mình, thử lý giải phần tình cảm có chút không tầm thường của chính mình.
Tôi vuốt vẻ khuôn mặt hắn, nói: “Em nói là nếu như, nếu như anh thích em, em sẽ thích anh lại gấp bội.” Chúng tôi dựa sát vào nhau như vậy, đôi mắt của hắn rũ xuống chăm chú nhìn tôi, tâm tình tựa như có chút bất ổn, tôi nghĩ có lẽ mình đã ép làm hắn đau, vội vàng rút vợi lực đi.
Dáng vẻ mờ mịt được phủ một tầng sáng từ ánh trăng đó khiến người ta say mê, tôi ổn định chính mình nói: “Bây giờ anh không hiểu cũng không sao, sau này, sau này có lẽ anh sẽ hiểu......” Nhìn dáng vẻ nghi hoặc đến hồ đồ của hắn, nội tâm tôi trở nên mềm mại, hắn sao lại có thể làm ra cái vẻ mặt đó cơ chứ, giọng điệu của tôi phút chốc giống như dỗ dành trẻ con, không nhịn được đến gần hơn bộc bạch với hắn: “Nếu như anh thích em, em cũng sẽ thích anh, em trước giờ cũng chỉ có anh, chỉ có mình
anh, anh với bọn họ không thể so sánh được.”
Hắn nhắm mắt lại.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, hắn thích tôi cũng là do tôi nói ra, có thể còn chưa thích đến mức đó? Tôi lại không khống chế được bản thân mà biểu hiện quá mức nhiệt tình? Tôi sẽ không dọa đến hắn chứ?
Cả cơ thể tôi cứng đờ, cố gắng nở nụ cười nói: “Chính là như vậy đấy.” Nói xong liền trấn định lại, buông tay muốn rời khỏi người hắn.
Hắn thế nhưng lại ôm chặt eo tôi không buông. Tôi đã sớm được lĩnh giáo sức mạnh của hắn, nhất thời chỉ có thể tiếp tục dựa trên người hắn tiến thoái lưỡng nan, hắn giương mí mắt lên, cùng tôi mắt đối mắt, hắn nói: “Vì sao phải giả dụ?” Hắn nói không nói rõ ràng hoàn chỉnh, nhưng tôi lại lập tức hiểu ra hắn là muốn nói cái gì. Vừa rồi tôi đã nói nếu như hắn thích tôi, nếu như hắn thích tôi, giả dụ như hắn thích tôi.
Tôi im lặng.
Hắn đột nhiên thở dài, hơi nhíu mày nói: “Nhiếp Phi Phi, tôi chính là thích em, đây không phải là rất rõ ràng sao?”
Tôi mờ mịt hết gật rồi lại lắc đầu, cả người đột nhiên hoảng hốt thành bong bóng xà phòng, tôi hỏi: “Cái gì cơ?”
Hắn nhìn tôi, chăm chú quan sát vẻ mặt của tôi, sau đó hỏi: “Phi Phi, tôi là đặc biệt, không phải là em thuận miệng nói đúng chứ?”
Tôi lẩm bẩm trả lời hắn: “Không, tất nhiên là không phải rồi.”
Nhưng hắn tựa hồ cũng không để ý, ngừng một lúc, đắn đo nói: “Em đáp ứng với tôi sẽ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, hiện tại tôi cho em biết tôi thích em rồi, vậy em muốn đối với tôi thế nào đây?”
Tôi nhìn hắn, không biết vẻ mặt hiện giờ của mình như thế nào, tuy là hắn đã nói hắn thích tôi, tôi cũng hi vọng hắn có thể thích tôi, nhưng cũng chỉ là mong muốn trong tiềm thức, bởi xưa nay tôi chưa từng thật sự hi vọng điều này có thể trở thành hiện thực. Vì vậy hiện tại đúng là hắn đang nói thích tôi sao?
Chính tôi cũng không biết sau đó mình trả lời hắn cái gì, mơ mơ màng màng lầm bầm lầu bầu nó thế này quá nhanh rồi.
Như vậy thật sự so với dự tính của tôi nhanh hơn quá nhiều. Mà có lẽ dự tính của tôi chính là cả đời này cũng không thể phát sinh chăng. Tôi cũng không biết nữa.
Một hồi lâu sau lại nghe hắn nói: “Phi Phi, tôi cũng không phải muốn ràng buộc em hay là bức bách gì em, đêm nay......” Hắn dừng một chút: “Cứ cho là tôi lỡ lời đi, em cũng có thể coi như không nghe thấy gì.” Hắn xoa xoa mi tâm của mình: “Tôi không nên sốt ruột, chúng ta vẫn là nên chậm một chút......”
Tôi nói: “Đã rất chậm rồi.”
Lần này đến lượt hắn không hiểu ra sao: “Cái......”
Tôi giơ tay ôm lấy cổ hắn hôn lên, trong nội tâm có bao nhiêu tình cảm không thể nói ra hết, toàn bộ biến thành lưu luyến dây dưa hôn lên môi hắn.
Tôi vừa hôn hắn vừa cuống cuồng thổ lộ với hắn: “Anh rất chậm, còn muốn chậm thế nào nữa, em cũng thích anh, em thích anh nhất......” Tôi không nhớ được sau đó mình còn nói linh tinh gì khác không, chỉ nhớ rõ khi ấy hắn ôm tôi rất chặt, khuôn mặt đẹp đẽ của Nhiếp Diệc mơ hồ còn toát ra ôn nhu. Khi tôi lảo đảo từ trên người hắn rời ra muốn kéo hắn lên lầu, đột nhiên nghe được một góc phòng khách vang lên tiếng vang nhỏ, nhưng chúng tôi không có tâm trí quản cái thanh âm kia, vừa hôn môi vừa vịn cầu thang đi lên tầng.
Đêm đó ánh trăng rất sáng.
Hôm sau lúc ăn sáng nghe vú Lâm nói tối qua Ung Khả đến, hình như có chuyện gì tìm Nhiếp Diệc, dù chúng tôi không có nhà nhưng vẫn một mực chờ ở phòng khách, hỏi chúng tôi hôm qua có gặp hay không. Nhiếp Diệc không để tâm ngồi một bên giúp tôi pha mật ong với sữa bò, mà tôi lại nhớ đến tiếng vang nhỏ trong phòng khách ngày hôm qua, trong nháy mắt nội tâm không biết nên cảm giác ra sao.
Vú Lâm nói: “Sáng nay lúc ra cửa thấy khoảng đất đỏ phía sau núi có nốt giày cao gót. Ung tiểu thư có lẽ là sau nửa đêm mới rời đi, không gặp thật sao?” Sau đó như nghĩ ra cái gì vú Lâm lại hiền từ giải thích: “Nửa đêm có mưa, đất ở đó mềm nên lưu lại dấu giày, nên đoán là nửa đêm mới rời đi. Kỳ quái thật, nếu như ở lại đến tận lúc ấy, Ung tiểu thư ở lại không lẽ là ở trong phòng dành cho khách.”
Tôi cảm thấy hơn nửa là hôm qua lúc tôi với Nhiếp Diệc ở trong phòng khách Ung Khả đã ở đó, tôi với Nhiếp Diệc nói nhiều chuyện riêng tư như vậy có lẽ tám chín phần đều lọt vào tai Ung Khả rồi. Nhất thời giận đến mức cười ra tiếng, người này thật sự là có giáo dưỡng, lại trốn ở một góc như vậy nghe lén. Tôi lúng túng cầm cốc nước đá bên cạnh định uống, lại bị Nhiếp Diệc cướp đi, lấy cốc sữa bò đưa cho tôi, lại nói với vú Lâm: “Sau này nếu như tôi và Phi Phi không có nhà mà có người ngoài đến thì đừng để bọn họ vào.”
Vú Lâm hơi sửng sốt: “A, là tôi suy nghĩ không chu toàn, càng già càng hồ đồ rồi.”
Nhiếp Diệc lạnh nhạt nói: “Không phải lỗi của ai cả, dù sao từ trước cũng không có quy định này.”
Tôi suy tư hai giây, sau đó vững vàng nói với vú Lâm: “Khang Tố La nếu như đến thì vẫn là nên cho cô ấy vào ngồi chờ.”
***