Dịch: CP88
***
Sáng sớm Từ Ly Phỉ tỉnh dậy, rời giường mở bút ghi âm, sau đó cả một ngày tai nghe đều cắm trong tai không ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, y tá Triệu chăm sóc cho Từ Ly Phỉ gọi điện thoại cho trợ lý Chử, chậm rãi báo cáo: “......Trạng thái của Từ tiểu thư từ lúc ở thành phố K đã không được tốt, ngày hôm sau trở về lại gặp mặt ngài, sau đó sắc mặt của cô ấy càng kém hơn, buổi tối trước khi ngủ còn phát sốt. Tôi cho cô ấy uống thuốc, tuy là rất nhanh nhiệt độ đã giảm nhưng dường như cô ấy ngủ không được tốt cho lắm, sáng sớm đã tỉnh dậy. Cả ngày hôm qua cô ấy đều không ra ngoài, luôn đút tai nghe nghe cái gì đó, ba bữa cơm đều đúng giờ ăn đầy đủ nhưng chỉ ăn hai món, hơn nữa còn ăn không được nhiều. Khoảng chiều tối cô ấy dùng máy tính, dùng tầm hai tiếng, sau đó cô ấy không nói với tôi một câu, cũng không nói với ai một tiếng, cứ ngồi trước cửa sổ cả một đêm, hiện tại vừa mới ngủ.”
Trợ lý Chử thở dài nói: “Để tôi bảo vú Trương chuẩn bị cho cô ấy một chút đồ ăn dễ tiêu hóa, sau khi cô ấy tỉnh lại thì cho cô ấy ăn.” Dừng lại một chút, lại nói: “Nếu như cô ấy không chịu ăn thì nói cho cô ấy biết Yee đã trở về, nếu như cô ấy muốn gặp thì phải ăn cho hết đã.”
Y tá triệu gật đầu đáp ứng, rất có nguyên tắc nhỡ kỹ lời dặn dò của trợ lý Chử, không hề hỏi thêm một vấn đề không nên hỏi nào. Y tá Triệu tuy là tuổi trẻ, nhìn lại giống một cô gái nhỏ chưa trưởng thành nhưng làm việc rất ổn thỏa, cầm số tiền lương cao gấp mấy chục lần so với chăm sóc ở những nhà bình thường rõ ràng rất biết giới hạn, biết cái nào là trong phận sự, cái nào là ngoài bổn phận.
Đầu giờ chiều trợ lý Chử nhận được điện thoại của Từ Ly Phỉ, qua điện thoại nghe giọng của cô không có bất kỳ một sự bất thường nào. Cô ấy nói muốn gặp Nhiếp Diệc, có thể giúp cô ấy sắp xếp hay không. Trợ lý Chử có một giây khựng lại. Bất luận là Nhiếp Diệc nghĩ thế nào, nhưng ông vẫn luôn cảm thấy Từ Ly Phỉ có nhiều chỗ rất giống Nhiếp Phi Phi, thí dụ như loại bình tĩnh lúc đối mặt với những đại sự như thế này.
Y tá Triệu báo cáo cho ông sinh hoạt mấy ngày nay của Từ Ly Phỉ. Cô ấy có lẽ đã gần đoán ra được thân thế của mình, mà thân thế này, dù là đối với bất cứ ai cũng có thể đủ để làm sụp đổ cả cuộc đời của bản thân họ. Đối mặt với loại chuyện như vậy dù có phát điên thì cũng không có gì là quá, nhưng hầu hết thời gian cô ấy lại chỉ ngẩn người. Có lẽ cô ấy cũng căm hận, mâu thuẫn, phản kháng, nhưng cô ấy căm hận, mâu thuẫn, cũng có phản kháng, chỉ là đều làm trong yên lặng.
Thế này thật sự rất giống với Nhiếp Phi Phi.
Những người quen thuộc với Nhiếp Phi Phi đều nói cô ấy mạnh mẽ, quả quyết, lại làm việc hấp tấp, sẽ không có ai bình luận cô là một Nhiếp Phi Phi điềm đạm nho nhã, dịu dàng ôn nhu cả.
Có một lần trợ lý Chử ở nhà cũ tham gia tiệc âm nhạc đứng của Nhiếp phu nhân tổ chức gặp Nhiếp Phi Phi, ở đây có rất nhiều vị tiểu thư thân thiết với phu nhân, mà ông bởi vì có việc cần chờ Nhiếp Diệc nên cũng được Nhiếp phu nhân thuận tiện mời đến tham gia.
Không lâu sau thì nhìn thấy Nhiếp Phi Phi, cô mới từ một hội tám chuyện trên lầu bước xuống, mái tóc dài màu nâu được uốn xoăn, khoác chiếc áo choàng dệt len dài vàng nhạt, bên trong mặc bộ suit công sở màu đen, đi đôi giày oxford vải, vóc người cao gầy, từ lúc tiến vào phòng khách đều là đi nhanh như gió khiến cho một đám phu nhân tiểu thư mặc dạ hội trố mắt một hồi lâu. Nhiếp phu nhân khẽ trách yêu cô: “Làm sao lại mang theo cái bộ dạng này đến thế này.” Cô ấy cũng không để ý chút nào, đi đến chỗ nhân viên phục vụ lấy một cốc Champagne, vẻ mặt tươi cười: “Bởi vì sợ không đến kịp xem mẹ biểu diễn đó ạ.” Nhiếp phu nhân ngày thường luôn rất phép tắc cũng bị cô chọc cho một câu cười lên: “Nếu thật sự hiếu thuận như thế thì buổi chiều đừng đi mở mấy cái buổi họp làm gì, lại còn mở muộn như vậy.”
Có hai cô gái trẻ ngồi gần đó nhỏ giọng thảo luận, cô gái tóc ngắn kinh ngạc: “A? Cô ấy chính là người gả cho Nhiếp Diệc đó sao? Vóc dáng rất cao, nhìn cũng thật sự mạnh mẽ, một chút cũng nhìn không ra vẻ ôn nhu dịu dàng quyến rũ gì, không phải nghe nói Nhiếp phu nhân thích con dâu ôn nhu yên tĩnh sao?”
Cô gái tóc dài nói: “Nhưng mà con trai bà ấy lại thích nữ cường nhân hơn thì biết làm thế nào được.”
Cô gái tóc ngắn không để ý lắm: “Là nhiếp ảnh gia hả? Thật sự là mạnh mẽ quá đi, lại còn xinh đẹp đến như vậy, trước đây mình còn luôn tò mò nếu chiếu theo tiêu chuẩn chọn con dâu của Nhiếp gia thì sẽ chọn ra người như thế nào.” Thận trọng cười nói: “Nhưng người làm nghệ thuật mà, cái tên con trai thứ hai vô dụng nhà Trần gia mà chúng ta đều biết ấy, đột nhiên ở Newyork mở một phòng thiết kế thời trang, thiếu kế ra được mấy bộ quần áo liền được bạn bè của hắn ta thổi phồng lên, sau đó liền tự cho mình là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, mấy người này......” Nói xong bĩu môi một cái.
Cô gái tóc dài nhấp một hớp rượu: “Người này với tên nhà Trần gia kia căn bản là không giống nhau. Người ta là nhiếp ảnh gia có giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế, còn làm triển lãm ở vô số các quốc gia, trên tạp chí chuyên ngành còn có một chuyên mục của riêng cô ấy.” Nói rồi cười cười: “Cái vị đạo diễn Hứa Thư Nhiên mà cậu rất yêu thích kia ấy......” Chép miệng một cái: “Nghe nói còn đi theo cô ấy học tập kinh nghiệm chụp ảnh dưới biển.”
Cô gái tóc ngắn kia a một tiếng rồi há hốc miệng: “Thật á? Làm sao lại có thể?” Hoài nghi nói: “Nhìn cô ấy rất trẻ, làm sao có thể có một cái lý lịch khủng bố như vậy chứ?”
Cô gái tóc dài khẽ vuốt vành tai, tựa như cười mà không phải cười: “Cậu không phải hiếu kỳ Nhiếp gia chọn con dâu như thế nào sao? Yêu cầu của Nhiếp gia rất cao, đó chính là phải chọn một người con dâu thiên tài.”
Cô gái tóc ngắn trầm mặc rất lâu, có lẽ là không biết phải nói gì, cuối cùng đành hậm hực chuyển sang đề tài khác, nói chuyện thêm một lúc thì hai người một trước một sau đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này Nhiếp Phi Phi từ xa đi đến chào hỏi trợ lý Chử, giọng điệu ung dung đùa giỡn với ông: “Rốt cuộc thì ngày hôm nay ngài cũng chịu thả cho Nhiếp Diệc nghỉ ngơi rồi sao?” Chỉ cần có ông ở bên cạnh Nhiếp Diệc là quá nửa Nhiếp Diệc đang làm việc cho nên cô mới có thể hỏi ông như thế, không nói Nhiếp Diệc thả cho ông nghỉ ngơi mà lại nói ông thả cho Nhiếp Diệc nghỉ ngơi, đây cũng chính là một phần trong tính cách tốt đẹp của cô.
Trợ lý Chử cũng đùa giỡn: “Là hoàng thượng cho tôi một ngày nghỉ, phái tôi cải trang đi vi hành xem xét tình hình.”
Cô vui vẻ ngồi xuống bắt đầu cùng ông ấy trò chuyện, một lèo mãi cho tới khi Nhiếp phu nhân đi đến cô mới đứng dậy, sau đó nghe thấy Nhiếp phu nhân hướng về Nhiếp Phi Phi giới thiệu cho cô một vị nhạc sĩ được mời đến, sau đó lại khẽ mắng yêu: “......Cả ngày đều không thể ngồi yên, thật không biết đến bao giờ mới có thể yên tĩnh xuống được......”
Dường như Nhiếp Phi Phi khiến cho tất cả mọi người một cái ấn tượng là một người không thể ngồi yên. Cô không nhu hòa cũng không hề trầm tĩnh. Hết thảy những chuyện gì liên quan đến chữ tĩnh đều khó mà đem cô ra so sánh cùng. Một cô gái có được khí thế như vậy cũng là khó có được trên đời này, có lúc loại khí thế này giống như là một cây bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, chỉ cần đứng đó thôi cũng khó nén lại sự sắc bén nó mang theo, mà bản thân nó có lẽ cũng không tự ý thức được loại sắc sảo này, hoặc là nó đã sớm khắc sâu thành thói quen, nên không hề mang vẻ kiêu căng, mà là giống hơn với hai chữ cởi mở.
Nhưng trợ lý Chử biết, thật ra cô cũng có những lúc rất an tĩnh.
Ông cũng đã từng lĩnh hội qua sự yên tĩnh của cô. Đó là trước đây rất lâu, khi ông gọi điện thông báo cho cô Nhiếp Diệc muốn dự định cùng cô ly hôn, khi ấy cô cũng rất yên tĩnh. Sau đó ông mới biết được lúc đó cô đã yêu Nhiếp Diệc, vì chuyện đó mà chịu một đả kích rất lớn, thế nhưng nghe qua điện thoại lại rất thoải mái không hề lộ ra bất kỳ dấu hiệu gì. Chỉ là cô nói chuyện rất ít, không có dù chỉ một chút xíu biểu hiện không kìm chế được tâm trạng, tất cả quá trình đều duy trì phong độ tự nhiên phóng khoáng.
Mà loại phong độ này thật giống ai?
À, không!
Phải là ai bây giờ có điệu bộ giống hệt phong độ của cô chứ?
Từ Ly Phỉ.
Vì vậy nói Từ Ly Phỉ, rốt cuộc cô ấy có phải là Nhiếp Phi Phi hay không?
Từ Ly Phỉ đã từng hỏi ông câu đó, trợ lý Chử nhớ lại.
Nhưng ông đáp lại cô ấy một câu giải thích ba phải qua loa, ông thậm chí còn không biết có thể tính đó là một câu trả lời hay không. Vấn đề này dĩ nhiên vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết và lý luận nhận thức theo logic, ông là thật sự không có gì để trả lời.
Ông nhớ tới đêm đông đó mình tới mang Từ Ly Phỉ từ thành phố S về, cũng là tháng mười hai năm ngoái. Ông nỗ lực an ủi Nhiếp Diệc: “Không phải là thí nghiệm đã thất bại, thực nghiệm này rất thành công, chỉ là cậu không chịu tin cô ấy là Phi Phi, bởi vì không tin nên bất luận có tiến hành thí nghiệm bao nhiêu lần nữa cũng sẽ không thể thành công, Yee.”
Nhiếp Diệc ngồi trong góc tối của phòng khách, chiếc bàn bên cạnh lăn lóc một chai rượu trống không.
Tửu lượng hắn không hề tốt, uống cả một chai rượu lớn như vậy hiển nhiên là đã say, nhưng nhìn hắn lại vô cùng tỉnh táo, xoa nhẹ thái dương lạnh nhạt, khẳng định: “Không, là thí nghiệm thất bại, Phi Phi cô ấy......” Nói ra cái tên này xong hắn lại thất thần rất lâu, sau đó mới nói: “Cuối cùng nhất định sẽ có một ngày tôi mang cô ấy trở về.” Đưa cánh tay lên che lại hai mắt mình: “Tôi đã đáp ứng cô ấy.”
Có lúc trợ lý Chử đã nghĩ, Nhiếp Diệc không phải là không có khả năng không biết bản thân không thể mang Nhiếp Phi Phi về được nữa, bởi vì đêm ấy, giọng nói bình tĩnh của Nhiếp Diệc cho ông cảm giác được một sự tuyệt vọng, mà sự tuyệt vọng này giống như làm nền, thực tế còn hơn cả thế, là ép cho người ta không thể thở nổi.
Kỳ thực chỉ có lừa gạt chính mình mới có thể sống trong hương vị hạnh phúc của thiên đường, khi mà con người ta quá khó khăn sẽ đặc biệt cần đến sự lừa dối đó làm gia vị cuộc sống, khiến cho lý trí người ta muốn chối từ cũng không được.
Năm giờ chiều vú Trương tự tay dẫn Từ Ly Phỉ qua thư phòng của Nhiếp Diệc.
Lúc đi đến gần sân
trước thì nghe thấy tiếng của bé gái cười vui vẻ: “Chú Cố, con muốn đi xuống đó bắt con cá lớn nhất kia, chú phải ôm chặt con nhé.” Sau đó nghe được giọng nữ chen vào tiếng cười vui vẻ đó: “Chú ấy không ôm chặt con đâu, mà sẽ đem con ném vào hồ nước đó.” Bé gái không trả lời ngay, mà đổi lại là giọng của một người đàn ông chậm rãi vang lên, mang theo một điểm cưng chiều: “Khang Khang, đừng hù dọa con bé.”
Vú Trương không chút biến sắc quay gót chân hướng về một con đường khác.
Ở đây đã hơn nửa tháng, tuy là cũng không hay đi dạo xung quanh nhưng đường đi của tòa nhà trên sườn núi này Từ Ly Phỉ về cơ bản vẫn có thể nắm được rõ ràng. Dọc theo hành lang sân trước đi đến cuối đường, sau đó rẽ phải, đó là con đường gần nhất để đi đến thư phòng của Nhiếp Diệc, vú Trương đột nhiên đổi hướng đi có lẽ là vì không muốn để cho cô và Nhiếp Vũ Thì chạm mặt nhau. Bé gái bốn tuổi thích nhất là nô đùa trong sân, tuy là cô cùng thường ở đó tản bộ nhưng rất hiếm khi đụng phải, trước đây cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ là có người biết chuyện cố tình làm ra.
Một tia ác ý đột nhiên nảy ra trong đầu, Từ Ly Phỉ nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô bé kia là khi đứa nhỏ bốn tuổi kia nóng nảy phân bua với một cô gái cứ liên tiếp phủ nhận cô nhóc còn nhớ đến bóng dáng mẹ mình, nói mình có mẹ. Cô bé ấy mặc dù còn nhỏ nhưng có thể nhớ rõ dáng vẻ của mẹ. Vậy thì nếu như để cho cô nhóc ấy nhìn thấy mình, thấy một người giống mẹ mình như đúc thì sẽ thế nào nhỉ? Cô bé ấy sẽ làm thế nào? Mà Nhiếp Diệc sẽ biểu hiện như thế nào?
Cô ấy đưa tay đút vào trong túi áo khoác đi nhanh về phía sân, vú Trương ngay lập tức ở phía sau nhắc nhở cô ấy: “Từ tiểu thư, lối này.” Cô ấy không dừng bước, vú Trương chạy theo, giọng nói trước giờ vốn luôn vững vàng đã thấy xuất hiện một tia hoang mang: “Từ tiểu thư, con đường này không......” Đột nhiên ngừng miệng, kéo cô ấy muốn trốn về sau núi giả, nhưng có thể vì đã lớn tuổi nên không đủ sức kéo cô hoàn toàn vào trong mà ngược lại cả hai người đều như vậy bị ép bại lộ trước mắt của đôi nam nữ trẻ tuổi.
Từ Ly Phỉ đứng bên cạnh núi đá, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại chính xác trên người đôi nam nữ đứng cạnh Nhiếp Vũ Thì. Người đàn ông vóc dáng rất cao, nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt phi thường tuấn tú, thậm chí là có thể miêu tả bằng từ thanh tú. Người con gái đứng bên cạnh vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài uốn thành từng lọn sóng ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, không nhìn ra tuổi là bao nhiêu, bụng còn hơi nhô lên, hiển nhiên là đang mang thai. Từ Ly Phỉ nghĩ một chút, xác định bản thân chưa bao giờ gặp hai người này, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn cô thật sự rất kỳ quái, đặc biệt là cô gái tóc dài kia, kinh ngạc nhìn cô ấy, sau đó nhanh chóng chuyển qua lạnh lùng, mà cái lạnh lùng đó giống như còn chứa đựng cả một sự đau thương.
Trong vườn hoa nhất thời trở nên yên tĩnh, trong không gian trầm mặc đó rốt cuộc cũng có một người từ trong kinh ngạc vui mừng tỉnh lại: “Mẹ, là mẹ đã về!” Bé gái nhận nhầm cô ấy làm mẹ của mình, khuôn mặt ngọt ngào lộ ra sự vui vẻ ngây thơ, vừa vui vẻ vừa vội vàng muốn thoát khỏi bàn tay đang dắt tay mình hướng về phía cô ấy nhào tới.
Từ Ly Phỉ thả mắt xuống nhìn thấy bé gái, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Rốt cuộc mục đích hôm nay của cô ấy là gì? Đúng rồi, là muốn đi hỏi Nhiếp Diệc cho rõ ràng mình là ai, hoặc là, mình là cái gì. Mà vì cô sao lại bỗng nhiên nảy lòng tham muốn để Nhiếp Vũ Thì nhìn thấy mình vậy? Đúng rồi, bởi vì cô ấy cũng không muốn để Nhiếp Diệc nhẹ nhàng như vậy đối phó với mình, giống như với những vật thí nghiệm không có gì khác biệt. Cô ấy muốn cho hắn gặp một chút phiền toái, cho hắn biết muốn thao túng một người không hề là một chuyện dễ dàng đương nhiên. Nếu như hắn không muốn để cho con gái của mình nhìn thấy cô ấy thì cô ấy liền muốn hắn phải ngay trước mặt chính con gái của mình giải thích rõ cô ấy là ai, hoặc là, cô ấy là cái gì. Cô bị tổn thương, mà thương thế này đã quá nặng, đến nỗi không còn khống chế được chính mình đi gây thương tổn cho người khác. Chỉ cần có thể thương tổn được hắn thì đi làm tổn thương những người khác xung quanh hắn cô ấy cũng không hề e ngại, chẳng có gì sai cả, bởi vì bọn họ tất cả đều biết chuyện này nhưng chỉ trơ mắt đứng nhìn nó phát sinh mà không chịu nỗ lực ngăn cản, vậy thì hết thảy bọn họ đều là đồng lõa.
Nhưng là, cô ấy vì sao lại có thể đi thương tổn một đứa bé chỉ mới bốn tuổi đây?
Từ Ly Phỉ có chút mờ mịt lùi về phía sau một bước. Cũng không chờ cô ấy lên tiếng phủ nhận, người đàn ông phía sau đã giữ lại Nhiếp Vũ Thì đang bừng bừng khí thế muốn chạy lên, cô gái tóc dài kia thân mật xoa xoa gò má của cô bé ấy, nhẹ giọng nói: “Đây không phải là mẹ, mà là dì của Vũ Thì, Vũ Thì không nhớ dì hay chụp ảnh sưu tầm về những màn biểu diễn dân ca sao? À nha, dì đã rời đi gần một năm rồi nên Vũ Thì không nhớ tới là phải.”
Một năm, kể từ năm ngoái thì cô đã ở nơi này một năm, mà khi đó cô còn chưa phải là Từ Ly Phỉ, chuyện này gần đây cô mới biết được. Vậy là hiển nhiên cô gái trước mặt này cũng biết chuyện, bằng không sẽ không bật thốt lên từ ‘một năm’ này chuẩn xác như vậy. Cô ấy tuy là ôn hòa ngồi đó giải thích cùng Nhiếp Vũ Thì về một người là dì này, khi nói ra từ dì cũng rất gần gũi thân thiết, chỉ là khi ánh mắt của cô gái ấy lơ đãng lướt qua cô ấy thì lại không hề che giấu ý lạnh dưới đáy mắt.
Nhiếp Vũ Thì ngồi trên cánh tay của người đàn ông vân vê môi của chính mình, vành mắt hơi đỏ lên, nhưng không hề khóc mà chỉ thất vọng lúng túng nhỏ giọng: “Nhớ dì chứ, dì với mẹ rất giống nhau.” Dụi dụi mắt sau đó nghiêng đầu nói: “Dì về rồi, có phải mẹ cũng sắp về rồi?”
Cô gái ấy điểm điểm ngón tay lên chóp mũi cô bé dụ dỗ: “Đúng rồi, mẹ nhất định là cũng sắp trở về rồi.”
Bé gái lập tức vui vẻ trở lại: “Vậy thì chú Cố thả Vũ Thì xuống đi, Vũ Thì muốn đến chào dì, dì cũng như mẹ vậy, Vũ Thì cũng yêu quý dì.”
Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái ấy lập tức cứng lại, rất lâu mới miễn cưỡng nói: “Dì có việc phải rời đi rồi, Vũ Thì đã làm dì mất thật nhiều thời gian dừng chân lại rồi, lần sau dì rảnh rỗi gặp lại dì rồi chào hỏi sau được không nào.”
Bé gái muốn nói gì đó, nhưng cô gái ấy đột nhiên cau mày: “Ai da, dì Khang Khang lại quên mất bình nước trong căn phòng nhỏ vừa nãy rồi, Vũ Thì và chú quay lại giúp dì cầm về được không nhỉ?”
Bé gái không hề nghi ngờ cô gái ấy, không chút do dự gật đầu, còn bĩu môi: “Khang Khang thật là hậu đậu.” Người đàn ông nở nụ cười, hiểu ý mang Nhiếp Vũ Thì rời đi. Chờ cho hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô gái ấy mới quay lại đi về phía Từ Ly Phỉ.
Nhìn tình hình này Từ Ly Phỉ có thể hiểu được là cô gái ấy muốn nói chuyện riêng với mình, vú Trương biết ý đứng tránh sang một bên. Từ Ly Phỉ liếc mắt nhìn vú Trương đứng ở bên cạnh rất xa đang giả bộ xem xét một khóm hoa. Mà cô gái kia đứng trước mặt cô lại trước tiến hướng về phía đó, phương thức nói chuyện giống như hai người cũng không hoàn toàn có liên quan gì: “Vú Trương đúng là cẩn thận ghê, có phải là vì làm việc luôn cẩn trọng như vậy mới có thể xứng làm một quản gia của toà nhà chôn giấu hàng tá những bí mật này?”
Sau đó không nói tiếp nữa, đôi hàng lông mày nhíu chặt, một khuôn mặt trẻ con vì vậy mà trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, im lặng nửa ngày mới nói: “Tôi không tới đây nói chuyện phiếm với cô.” Giọng điệu lạnh lùng mà thận trọng:”Tôi chỉ tới đây nói cho cô biết, cô không thể xuất hiện trước mặt Vũ Thì, sau này xin cô đừng làm như vậy nữa.”
Đứng trước mặt cô gái bày ra dáng vẻ nghênh đón địch đến là hổ báo ấy, Từ Ly Phỉ cùng chỉ nở nụ cười nhẹ: “Tôi nhớ là cô vừa rồi còn nói như chém định chặt sắt với Vũ Thì tôi là dì con bé, em gái của Nhiếp Phi Phi, đúng không nhỉ?”
Nghe được cái tên đó, cô gái ấy thoáng run lên một cái, chân mày càng nhíu chặt hơn, môi cũng mím thành một đường, cơ hồ còn mang theo cả phẫn hận ngắt lời cô ấy: “Cô đương nhiên là không phải.”
Cô ấy nhìn cô gái kia một lúc lâu mới nói: “Quả nhiên là cô cũng biết tất cả mọi chuyện.” Sau đó tựa như thở dài: “Vì vậy nên cô cũng biết tôi là......” Cô ấy dừng lại, không nói ra từ kia mà hỏi lại cô gái kia: “Cái trò chơi khám phá ra cực hạn của khoa học này, thú vị không?”
Sắc mặt cô gái kia trong nháy mắt trắng bệch, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Chuyện này dù là với ai đi thì cũng không phải là một trò chơi, tôi không có cách nào cản mà cũng không muốn biết cô suy nghĩ về chuyện này như thế nào, nhưng chắc cô cũng đã biết chẳng qua là cậu ấy......” Cô gái kia không nói ra phần còn lại, tựa hồ là chỉ cần nói ra thì sẽ không thể chịu được nữa, cô ấy thay đổi sang cách thuyết phục khác: “Cô cũng đã biết quan hệ của mình với cậu ấy, vậy thì tôi cũng cầu xin cô đừng xuất hiện trước mặt những người yêu thương cậu ấy tha thiết như chúng tôi, chuyện này đối với chúng tôi mà nói chính là một loại dằn vặt, tôi thật sự không chịu được mỗi khi nhìn thấy cô mang bộ dáng của cậu ấy......”
Từ Ly Phỉ đột nhiên cười thành tiếng khiến cho cô gái kia dừng lại, tựa như cũng đã ý thức được mình vừa rồi hơi gay gắt, bèn không nói tiếp nữa, cúi đầu nói xin lỗi.